"Vết thương không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt lên."
Nói xong Tô Yên xé một mảnh vải áo của Hiên Viên Quân Ngọc, trói hai tay hắn lại.
Hiên Viên Quân Ngọc câu môi
"Nếu ta không nghe nhầm, thì vị thiếu hiệp này vừa rồi là nói muốn đối xử thật tốt với ta sao?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
"Đúng vậy."
Tô Yên vừa gật đầu vừa trói hắn.
Chờ trói chắc rồi, Hiên Viên Quân Ngọc nâng cổ tay bị trói lên
"Đây là cách đối xử thật tốt của thiếu hiệp sao?"
Tô Yên nhìn đi chỗ khác
"Tình huống đặc thù, đối đãi đặc thù."
Tô Yên nói xong, xe ngựa cũng dừng.
Hiên Viên Quân Ngọc lười biếng hỏi
"Xin hỏi quý tính đại danh của thiếu hiệp?"
Tô Yên không nói chuyện, cúi đầu đi ra ngoài
Đại danh?
Thôi đi.
Chờ nàng mang được bạc về nhà, qua một thời gian nữa trở về thân phận nữ nhi, hắn liền không biết nàng.
Đến lúc đó nàng đi tìm hắn, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Nàng nhảy xuống xe, nói mấy câu với Lý Đại Bạch
"Ngươi đừng nói với người khác là ta đem người tới đây."
Lý Đại Bạch lập tức phản bác
"Sao có thể như vậy được?? Đây đều là công sức của tiểu huynh đệ mà."
Tô Yên
"Ta không quan tâm tới mấy chuyện đó."
Lý Đại Bạch lắc đầu nguầy nguậy
"Không được, không được, chắc chắn tiểu huynh đệ đang khiêm tốn, cậu làm chuyện anh hùng như vậy, phải tuyên truyền ra ngoài để tất cả mọi người đều biết. Ta khẳng định cậu lập công lớn thế này, sẽ được thăng quan tiến chức!"
Trong lòng Lý Đại Bạch không có chút đố kỵ ghen ghét nào, hoàn toàn là đang nghĩ cho Tô Yên.
Tô Yên là tiểu huynh đệ của hắn ta, Lý Đại Bạch vô cùng cao hứng