Hắn vừa muốn nói, Tô Yên liền nhanh tay nhét cái chân thỏ vào miệng hắn.
"Ăn đi."
Nói xong, liền cúi đầu tiếp tục ăn nửa con thỏ hoang còn lại.
Đang ăn, Tiểu Hoa bỗng lên tiếng
"Ký chủ, tất cả mọi người đều đang nhìn chị đó."
Tô Yên nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn.
Cả ba người kia đều đang nhìn nàng chằm chằm.
Nàng sửng sốt, lên tiếng
"Nghỉ ngơi đi, nửa canh giờ nữa tiếp tục lên đường."
Tô Yên vừa dứt lời, Lý Đại Bạch mới phục hồi tinh thần, gãi gãi đầu, đi tới gần chỗ Tô Yên tiếp tục ăn.
Vừa ăn vừa nghĩ.
Tình huống vừa nãy là thế nào?
Tiểu huynh đệ bón đồ ăn cho vị Vương Gia khó hầu kia sao?
Hình ảnh vừa rồi còn rất.... hài hòa?
Lý Đại Bạch vừa nghĩ vừa im lặng gặm thịt.
Lục Vân do dự nửa ngày, cuối cùng lấy hết dũng khí đi tới trước mặt Tô Yên.
"Thiếu hiệp."
Hai mắt nàng ta lấp lánh ánh nước, có lẽ vừa rồi quá sợ hãi, hốc mắt vẫn còn đỏ.
Tô Yên nghi hoặc
"Có chuyện gì sao?"
Lục Vân nhẹ giọng nói
"Biên cảnh chiến loạn, phụ mẫu của Lục Vân đều đã qua đời, vốn muốn đi tìm người thân, nhưng lại bị sơn tặc khi dễ, may mắn được thiếu hiệp ra tay cứu giúp."
Tô Yên nhìn Lục Vân, chờ nàng ta nói hết lời.
Lục Vân lại nói tiếp
"Nếu, nếu thiếu hiệp yêu cầu, tiểu nữ không có gì để báo đáp, nguyện ý vĩnh viễn hầu hạ bên cạnh thiếu hiệp, làm trâu làm ngựa."
Tô Yên ngẩn người, sau đó lắc đầu.
"Không cần, cô vẫn nên đi tìm người thân của mình đi."
Nói xong liền cúi đầu tiếp tục ăn.
Lục Vân nghe Tô Yên từ chối, hốc mắt càng thêm đỏ.
Lục Vân lớn lên xinh đẹp, được rất nhiều nam tử yêu thích, lúc phụ mẫu còn chưa qua đời, người tới nhà cầu hôn không lúc nào dứt.
Nhưng Lục Vân cảm thấy những nam tử ngày ngày ngâm thơ toàn thân tỏa ra tính khí cổ hủ cố chấp.
Lục Vân không thích.
Nàng ta không muốn phải gả cho một người cả ngày chỉ biết khua môi múa mép.
Nếu là một người anh hùng cứu dân chúng bảo vệ quốc gia, dù nội liễm có thấp, nhưng sẽ đem lại cảm giác an tâm cho người bên cạnh.
Diện mạo có đẹp hay không, Lục Vân cũng sẽ không để ý.
Hiện giờ, vị thiếu hiệp này cứu mình ra khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng, hoàn toàn phù hợp với kỳ vọng của bản thân.
Lục Vân chưa từng động tâm với bất kỳ nam nhân nào.
Nhưng hình như, thiếu hiệp lại chướng mắt nàng ta.....
Hai tay Lục Vân vò vò cái khăn trong tay, cẩn thận nói
"Thiếu hiệp, ta chỉ muốn đi theo bên cạnh chàng, tuyệt đối sẽ không quấy rầy tới sinh hoạt của chàng."
Tô Yên cắn một miếng thịt, nhìn sang Hiên Viên Quân Ngọc.
Ưm, hắn ăn rồi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nàng dời ánh mắt, hờ hững lên tiếng
"Không cần."
Trái tim thiếu nữ lại lần nữa bị cự tuyệt, Lục Vân không chốn dung thân thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Cuối cùng, vẫn cố nén lại, đứng sang một góc, cúi đầu.
Không nói thêm một lời.
Bọn họ nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó chuẩn bị tiếp tục lên đường tới nhà Tô Yên.
Lục Vân đứng ở ven đường, nhìn đám người Tô Yên chuẩn bị rời đi.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị thực sự định để Lục Vân ở lại đây một mình sao?"
"Cô ấy nói muốn đi tìm người thân."
Tô Yên lên tiếng.
Tiểu Hoa lí nhí
"Mấy tên thổ phỉ kia liệu có về tìm thêm người tới hay không?"
Tô Yên suy nghĩ một lát.
Lý Đại Bạch cũng đang do dự, một cô nương yếu đuối đi một mình trong rừng, sợ là sẽ gặp phải nguy hiểm.
Hiên Viên Quân Ngọc lười biếng ngồi trong xe ngựa.
Thấy Tô Yên thất thần, liền cho rằng nàng đang nghĩ tới cô nương ở bên ngoài.
Chậm rãi cất lời
"Thiếu hiệp thật là nhu tình thiết cốt* a."
*Con người nhìn có vẻ sắt đá nhưng trái tim nhu tình.
Tô Yên liếc hắn một cái, không hiểu được lời của hắn nói.
Nhưng mà vẫn đáp lại
"Ta muốn cho cô ấy đi cùng, nếu không, sợ là cô ấy không thể đi ra khỏi ngọn núi này."
__
Ngân minn: Hoa đào của Chủ thần đại nhân nở rồi nha =)))
____
Huhu chỗ nhà tui đang sửa đường dây mạnh mà kb bao giờ mới xong á.... Hôm nay up bù chương hôm qua luôn nhaaaa!!!