Chẳng cần nhìn thấy người, chỉ cần nghe giọng đã biết là ai nói.
Tô Yên cúi đầu, cố nén sự bực bội trong lòng.
Đám binh lính tự động tránh sang hai bên tạo thành một con đường cho Hiên Viên Quân Ngọc đi.
Ánh mắt hắn âm u, đầu tiên là nhìn Tô Yên một cái, xác nhận nàng không có việc gì.
Sau đó liền liếc mắt nhìn gã Phó tướng.
Giọng nói hắn trầm thấp, trong mắt xuất hiện một loạt cảm xúc
"Ai cho ngươi lá gan, tự tiện hành sự?"
Phó tướng kia quỳ rạp xuống đất, vô cùng đau đớn
"Vương gia! Thuộc hạ thật sự không muốn nhìn thấy ngài bị tên yêu nam này mê hoặc!"
Cũng không biết từ lúc nào, yêu nam trở thành tên gọi của Tô Yên.
Lúc đám người đó nói ra, vô cùng hùng hồn, tỏ vẻ lý lẽ.
Gã vừa dứt lời, Hiên Viên Quân Ngọc nhìn gã một cái, chậm rãi lên tiếng
"Mục vô quân kỷ, lừa trêи gạt dưới, tự tiện hành động, dựa theo quân pháp xử trí."
Hắc y nhân ôm quyền
"Tuân lệnh!"
Một đống tướng sĩ xung quanh đồng loạt quỳ xuống đất
"Thỉnh Vương Gia xem xét lại!"
Rõ ràng, tám phần người trong quân doanh đã coi Tô Yên trở thành tai họa.
Tô Yên không nói gì, quay đầu rời đi.
Trong lòng Hiên Viên Quân Ngọc nhảy dựng.
Hắn vội vã đi theo, liếc mắt nhìn đám hắc y nhân, ý bảo đuổi theo.
Những tên ám vệ đó đã đi theo Hiên Viên Quân Ngọc từ lâu, tất nhiên đã chứng kiến qua cảnh Tô Yên một mình một người phản sát rất nhiều ám vệ có danh tiếng.
Vương Gia không bảo bọn họ động thủ, bọn họ cũng chỉ dám đi theo sau Tô Yên.
Đi dọc theo hướng đông khoảng chừng một cây số, có một đoạn sườn núi dốc.
Tô Yên dừng chân.
Hiên Viên Quân Ngọc đứng cách nàng không quá một mét.
Hắn híp mắt
"Làm sao? Nàng tưởng nhảy xuống đây tìm chết là mọi chuyện xong hết sao?"
Không hiểu vì sao, chỉ cần nghĩ tới chuyện Tô Yên muốn bỏ đi, hắn lại không kìm chế được mà muốn trói gô nàng lại.