Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1941: phiên ngoại ( Tần Huyên Nhu X An Cảnh Châu ) 3



Edit: Tuệ Lâm

Beta: Thanh Hoa, Tinh Niệm

Tần Huyên Nhu mỉm cười, nhẹ nhàng nói

" Làm sao có thể ? Mọi người là người nhà của con, là người nuôi dưỡng con. Con mà rời khỏi thì không phải là quá máu lạnh vô tình hay sao?"

Bà Tân nghe cũng thấy có đạo lý.

Nhưng là, nghĩ đến lúc cô vào đại học sẽ phải đóng học phí rất cao ······.

Bà nói

" Mày đi đi, muốn học thì tự mình nghĩ cách nộp học phí. Dù sao nhà này cũng không có tiền. Vợ của anh cả mày muốn mua một bộ trang sức, còn chị dâu kia của mày lại đòi mở siêu thị, đều cần đến tiền. Mày nói mày không giúp được gì, thế mà còn ở trong nhà này lải nhải."

Càng nghĩ, mẹ Tần càng tức giận.

Lạch cạch một tiếng, đập mạnh đũa xuống mặt bàn.

Cậu em út nhìn chị mình vẫn không nói chuyện, nhịn không được lên tiếng

" Chị, bạn trai cũ của chị giàu có như vậy mà không tặng chị món đồ quý giá nào sao ? Em còn nhìn trúng một đôi giày phiên bản giới hạn, còn tưởng rằng sẽ được mua."

Tần Huyên Nhu chỉ là cười trừ không nói lời nào.

Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc.

Tần Huyên Nhu bước ra cửa rời đi.

Vừa mới đi xuống dưới lầu, đã không đứng vững, trực tiếp quỳ gối trêи mặt đất.

Cô cười nhạt một tiếng.

Đỡ tường đứng dậy, rời đi.

Về đến nhà, cô không thèm thay đồ, trực tiếp nằm lên giường mà ngủ.

Đến tận 5 giờ chiều, nhận được điện thoại của An Cảnh Châu, cô mới tỉnh dậy, uể oải bắt máy.

"Tới quán bar Đế Thành."

Tần Huyên Nhu mở to mắt khi nghe địa điểm này.

" Quán bar Đế Thành ?"

Cô lặp lại lần nữa.

Ở đầu bên kia, An Cảnh Châu cười lạnh

" Cô không phải định nói với tôi là trước nay cô chưa từng đến đó chứ??!."

Tần Huyên Nhu

" Thì sao?"

Tiếng nói vừa dứt, lạch cạch một tiếng, bên kia đã lập tức ngắt máy.

Tần Huyên Nhu ngồi ở mép giường nhìn đầu gối xanh tím.

Chọn một cái váy dài, che đi hai chân.

Chỉ là lúc chạm tay vào đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nhìn thoáng qua lại thấy cánh tay phải đã sưng

Cô chỉnh trang tốt quần áo rồi đi ra cửa.

Ở bên kia, An Cảnh Châu nắm chặt di động, ngồi ở vị trí chủ toạ, nhìn sân nhảy láo loạn dưới kia

Bọn họ ở lầu hai khu VIP, ngăn cách với sân nhảy ở lầu một, yên tĩnh không ít, đến một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe rõ.

Xung quanh ghế ngồi đều là anh em cùng lớn lên của An Cảnh Châu, quan hệ rất thân thiết.

Nhìn thấy An Cảnh Châu ở đằng kia gọi điện thoại, mọi người không khỏi tò mò.

Tên đàn em Triều An làm mặt quỷ trêu chọc

"Anh Cảnh, anh gọi điện thoại cho ai tới vậy. Em nghe như là giọng nói của một cô bé. Chúng ta lâu lâu mới có dịp tụ hội, không nên chơi quá lớn a ?"

Xem bộ dạng An Cảnh Châu chính là bị chọc cho hận đến nghiến răng.

Chẳng lẽ anh Cảnh thật sự muốn xuống tay với con bé kia?

Nhưng từ trước tới giờ trong mắt hắn đều là khinh thường.

An Cảnh Châu nghe Triều An nói lời này, phục hồi tinh thần.

Mí mắt hắn khẽ nhấc, quăng lại một câu

" Cậu phải gọi một tiếng chị dâu."

Giọng nói lạnh nhạt, An Cảnh Châu dùng một chân đạp Triều An

Trong đầu tên này đang nghĩ đi đâu vậy hả ?

Những người còn lại sửng sốt

" Chị, chị dâu?"

Nửa giờ sau, Tần Huyên Nhu xuất hiện ở cửa quán bar.

Mới vừa vào, liền có một người phục vụ đi tới.

" Chào cô, xin hỏi cô là Tần Huyên Nhu tiểu thư?"

Tần Huyên Nhu gật đầu

"Ân"

Người phục vụ lộ ra nụ cười chuyên nghiệp,

"Xin mời tiểu thư đi bên này."

Phục vụ dẫn Tần Huyên Nhu đi đến chỗ An Cảnh Châu

Người phục vụ dẫn Tần Huyên Nhu đến nơi liền rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.