Cô chưa từng tới nơi này, trước nay cũng không biết nơi này xa hoa phức tạp như vậy.
Người đối diện thấy cô yên lặng, đột nhiên bước tới.
Tần Huyên Nhu cười ôn nhu, vén tóc ra sau.
Người kia cười lạnh nói.
"Lần đầu tiên đến đây? Không được tự nhiên??!."
Tần Huyên Nhu liền nhìn nàng
" Cô tìm tôi có chuyện gì ư ?"
Người này có vẻ là một nữ sinh, cô ta vênh mặt đầy kênh kiệu
" Tôi cảm thấy cô không xứng với anh Cảnh, người như cô giả vờ giả vịt khiến người khác thương xót, tôi đã thấy rất nhiều. Hôm nay tâm tình tôi rất tốt, nên cô tranh thủ cút mau cho tôi !"
Tần Huyên Nhu cúi đầu, nhìn xuống ngón tay mình, lại nhìn xung quanh đầy xa hoa tráng lệ.
Cô quyết định tháo chiếc nhẫn kim cương xa xỉ xuống, đặt lên bàn, thanh âm nhu hòa
"Đây là anh ta tặng tôi, nói muốn tôi gả cho anh ta. Nghe cô nói như vậy, tôi cảm thấy cô rất có đạo lý. Chiếc nhẫn này, nếu cô muốn thì cầm lấy đi."
Những người bên cạnh thấy vậy đều sững sốt, náo nhiệt càng lúc càng lớn.
Phản ứng đầu tiên của cô nàng kia là
"Chuyện này không có khả năng! Anh Cảnh sao có thể muốn cưới cô?!"
Tần Huyên Nhu chỉ chiếc nhẫn.
" Cô có thể cầm chiếc nhẫn này đi hỏi."
" Cô!!"
Nữ sinh váy hồng nhất thời câm nín, ấy vậy mà không có cầm lấy chiếc nhẫn kia, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Tần Huyên Nhu.
Tần Huyên Nhu đảo qua nhìn mọi người xung quanh sửng sốt
"Không có ai muốn lấy sao?"
Cô cười ôn nhu, lại cầm chiếc nhẫn từ trêи bàn lên.
Cúi đầu, vốn là muốn đeo vào tay phải.
Nhưng mới vừa nâng lên, lại đổi tay, đeo lên ngón áp út tay trái.
Tay phải, bị đánh vẫn còn sưng nên không đeo vừa nữa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Cô cúi đầu, vừa đeo vừa mở miệng
"Nếu không ai muốn, tôi vẫn phải bảo quản vậy, chờ khi các người muốn lấy, có thể tới tìm tôi"
Nói xong, xoay người định rời đi thì bị hai tên phía sau ngăn cản.
Cô xoay người, nhìn nữ sinh kia, khó hiểu hỏi
"Còn có việc sao?"
Thế nhưng, cô ta chưa kịp mở miệng, đã có một giọng nói nôn nóng vang lên.
"Huyên Nhu!"
Thân thể Tần Huyên Nhu chớp mắt liền cứng đờ.
Bạch Hoành Vũ từ giữa đám người chạy tới, một quyền đánh vào nam nhân đứng bên cạnh Tần Huyên Nhu.
Sau đó, Bạch Hoành Vũ bảo hộ cô ở sau lưng
"Huyên Nhu, em không sao chứ?"
Nói xong, hắn nhíu mày lại, quát
" Mấy người sao lại ở đây ăn hϊế͙p͙ một cô gái chứ??!"
Tần Huyên Nhu thờ ơ nhìn hắn.
Cô thích hắn là thật a.
Cô lớn từng này, vẫn là lần đầu tiên có một người xoa đầu cô một cách ôn nhu như vậy, sợ cô cảm lạnh mà lấy áo khoác của mình choàng cho cô như vậy.
Lúc ấy, cô đã thề, chỉ cần có thể làm người này vĩnh viễn ở bên cạnh, cô không tiếc cái gì trêи đời này.
Cô tốn biết bao tâm tư mới được ở bên hắn, nhưng hắn lại không thật sự yêu cô, mà cô lại không cam tâm làm một bia đỡ đạn.
Tầm mắt hắn vĩnh viễn đặt trêи người một cô gái khác.
Ngày đó, hắn đi ăn cơm cùng Tô Yên, hắn né tránh không nói, lại còn lừa dối cô rằng cần định phải đi.
Hắn nói, hắn thật sự thích cô, chỉ là cha mẹ đã lập hôn ước, muốn cô nhẫn nhịn một chút.