Cô gái kia mặc một chiếc váy làm bằng vải bông màu trắng, dài tới mắt cá chân.
Tóc dài rối tung xõa trêи vai.
Đang quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ ô tô.
Đoan trang lại điềm tĩnh.
Dựa theo lời nói của Tiểu Hoa, Chu Nhược sẽ hủy diệt toàn bộ thế giới.
Vậy là, cô ấy hận tất cả những người còn sống sót.
Nhưng lúc này nhìn qua, không giống như Tiểu Hoa miêu tả.
Tô Yên rời tầm mắt.
Đoàn người lên đường lại gặp phải vài đợt tang thi.
Tang thi cấp hai càng lúc xuất hiện càng nhiều.
Ban đêm, xe dừng ở một sườn núi.
Mọi người từ trêи xe đi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi, chờ sáng hôm sau tiếp tục lên đường.
Khi xuống xe, tên đầu đinh vẫn luôn hùng hùng hổ hổ lại bắt đầu gào thét ầm ỹ
"Không có mắt à? Có biết đi đường hay không?"
Vừa vặn đúng vị trí hiện tại Tô Yên đang ngồi.
Đường Dã Bạch ngồi dựa ở hành lang cũng mở mắt ra.
Tô Yên cũng nhìn qua.
Gã đầu đinh kia quay đầu lại một chút.
Đó chính là chỗ của Chu Nhược.
Chu Nhược cũng sửng sốt, sau đó lên tiếng xin lỗi
"Thực xin lỗi."
Dù cô ấy đã lên tiếng xin lỗi, nhưng gã đầu đinh vẫn cố ý duỗi tay đẩy Chu Nhược.
Không biết gã cố ý hay là vô tình, bàn tay vừa vặn để lên ngực cô ấy.
Chu Nhược theo bản năng lùi về phía sau, sắc mặt không được tự nhiên.
Gã đầu đinh "hừ" lạnh một tiếng, cười đểu nghênh ngang bước xuống xe.
Chu Nhược chỉnh lại áo khoác, tiếp tục đi xuống dưới.
Buổi tối hôm đó cũng không hề phát sinh việc Chu Nhược giết người như Tiểu Hoa nói.
Tô Yên dựa vào một tảng đá, trợn tròn mắt nhìn bầu trời đầy sao.
Đêm khuya, khi tất cả mọi người đã ngủ.
Tô Yên lại ngửi thấy mùi hương mê người kia.
Cô không khắc chế được mà đứng lên đi về hướng rừng cây, lần theo mùi hương.
Một lát sau liền nhìn thấy Đường Dã Bạch đứng một mình.
Bên người hắn có một bông hoa màu đỏ vô cùng tươi tốt.
Bông hoa đó còn cao hơn cả người hắn.
Gió lạnh thổi đến, bông hoa lay động, đong đưa theo gió.
Ở dưới ánh trăng, hình ảnh đó vô cùng kinh diễm.
Đường Dã Bạch mở to mắt.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Con ngươi đen nhánh nhìn Tô Yên không biết đã xuất hiện trước mắt hắn từ khi nào.
Cánh môi hồng gợi lên ý cười.
"Xin chào! Tiểu tang thi!"
Tô Yên đang bị hương khí dụ hoặc không tìm thấy phương hướng.
Kết quả, một câu nói của hắn chọc thủng thân phận của cô.
Tiểu Hoa
"Ký chủ, phải chạy sao??"
Tô Yên xoay người chuẩn bị chạy đi.
Nhưng mà, còn chưa chạy được bước nào thì đã bị bông hoa lớn kia vươn ra dây leo ra, quấn lấy người cô, trói cô đưa về bên cạnh Đường Dã Bạch.
Đường Dã Bạch duỗi tay, nhéo cằm Tô Yên, đánh giá cô từ trêи xuống dưới.
"Lần đầu tiên tôi gặp được một chủng loại tang thi như thế này. Bên ngoài nhìn giống người bình thường, có thể nói chuyện, lại có thể suy nghĩ. Nhưng mà....."
Hắn dừng lại, ý cười gia tăng
"Nhưng mà... hương khí trêи người của tôi, chỉ hữu dụng đối với tang thi."
Tô Yên.... bại lộ ngay từ lần gặp đầu tiên.
Đang nghĩ ngợi, Đường Dã Bạch bỗng nhiên bóp cổ Tô Yên, kéo sát vào, lẩm bẩm
"Tôi rất tò mò, tinh thạch trong óc của cô, nhìn như thế nào??"
Tô Yên lập tức lắc đầu
"Em không có tinh thạch."
"Thật sao?"
Tô Yên nỗ lực gật đầu.
Hắn từng chút từng chút tới gần hơn.
Tô Yên nhìn hắn, rất nghiêm túc mà nói
"Có thể đừng giết em được không?"
Đường Dã Bạch trầm mặc
Tô Yên đưa ra điều kiện
"Tinh thạch hệ mộc của em đều cho anh."
Đường Dã Bạch vẫn im lặng.
Tô Yên nói tiếp
"Em sẽ không tổn thương anh."
Đường Dã Bạch vẫn không nói lời nào.
Tô Yên tiếp tục
"Anh không giết chết được em, em sợ anh sẽ bị thương."