Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên ngồi xuống, Quân Vực cũng theo lên.
Hắn vừa lên tới nơi, Tiểu Hồng liền vô cùng bất mãn, muốn hỏi hắn vì sao lại khi dễ Yên Yên.
Sau đó, Tiểu Hồng liền thấy trêи cổ và dưới ống tay áo "Đường Dã Bạch" có thêm mấy cái vết máu.
Một đống dấu răng, còn lẫn vết máu, vết cắn trêи cổ còn nhìn thấy cả thịt, vô cùng tàn nhẫn.
Miệng cũng sưng đỏ, giống như đã chảy máu.
Dấu răng rõ ràng như vậy.
Lời Tiểu Hồng muốn nói ra, lại phải nuốt ngược lại.
Thế này ······ giống như nam nhân của Yên Yên còn bị khi dễ thảm hơn.
Tiểu Hồng quay đầu, nhìn về phía Tô Yên.
Nhỏ giọng gọi
"Yên Yên."
Tô Yên nhìn qua.
"Hả?"
Tiểu Hồng khó có khi nghiêm trang đến thế
"Yên Yên đã nói, không được khi dễ người khác."
Tô Yên cảm thấy Tiểu Hồng vẫn còn chưa nói xong
"Rồi sao nữa?"
Tiểu Hồng
"Cho nên về sau Yên Yên không được cắn hắn nữa."
Nam nhân của Yên Yên bị Yên Yên cắn đến mức thảm hại như vậy.
Tô Cổ móc ra một viên tinh thạch rồi nhét vào miệng Tiểu Hồng.
Sau đó, nhét nó vào trong chỗ ngồi.
Giọng nói vẫn lãnh đạm như mọi khi
"Ăn tinh thạch của ngươi đi."
Quân Vực đút tay vào túi quần, nhướng mày.
Nhìn con rắn ngốc kia nhiều hơn một chút.
Sau đó, ngồi xuống vị trí bên cạnh Tô Yên.
Hắn không nói gì.
Chỉ thả ống tay áo xuống, cài cúc cẩn thận.
Sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Xe buýt bắt đầu khởi động.
Năm phút sau, Tô Yên liếc hắn một cái.
Lại năm phút sau, Tô Yên lại nhìn một cái.
Mở miệng
"Tốt nhất là bôi chút thuốc, nếu không sẽ rất dễ nhiễm trùng."
Quân Vực mở mắt ra.
Đôi mắt đen nhánh đối diện với Tô Yên.
"Lúc em làm sao không nghĩ tới hậu quả? Làm xong rồi mới muốn bù đắp sao?"
Tiểu Hồng động động lỗ tai, nghe ngóng.
Vừa nghe vừa cắn tinh thạch răng rắc.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Không nhịn được nhỏ giọng nói với Tô Cổ
"Yên Yên đối xử với nam nhân của chị ấy thật hung dữ, may mà không phải ta."
Tô Cổ liếc nó một cái
"Tinh thạch này không ăn được sao?"
Tiểu Hồng ngơ ngác
"Sao cơ?"
Tô Cổ lãnh đạm, không khách khí mà bắt đầu uy hϊế͙p͙ nó.
"Còn dám nghe lỏm, nói nhảm nữa, về sau đừng nghĩ có tinh thạch mà ăn."
Tiểu Hồng vội vàng ôm hết đống tinh thạch vào trong ngực.
Cuối cùng cũng chịu thành thật.
Nó nhìn ra cửa sổ, không nói gì nữa.
Chỉ còn tiếng Tiểu Hồng nhai tinh thạch răng rắc, răng rắc trong không gian yên tĩnh.
....
Tô Yên nghe "Đường Dã Bạch" nói xong, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Lời này hình như cũng không sai.
Quả thật cô là người xuống tay trước.
Nhưng, là do "Đường Dã Bạch" quá thơm, nên cô mới bị câu dẫn.
Nhưng mà, ngay sau đó hắn liền chiếm tiện nghi của cô.
Dù có sai..
Thì cũng là do cả hai đều sai.
Chỉ là cô cắn hắn quá tàn nhẫn.
Còn những việc khác, cô không hề sai.
Tô Yên nghiêm túc
"Người anh quá thơm, em...."
Mới nói một nửa, Quân Vực bỗng nhiên cười
"Không phải em định nói, là tôi dụ hoặc em, tất cả đều là do tôi sai đấy chứ?"
Tô Yên gật gật đầu
"Thì đúng vậy mà."
Quân Vực suy tư.
Nhìn khuôn mặt nhỏ sạch sẽ trắng nõn của cô, môi hồng hồng.
Quân Vực vươn tay, vuốt ve.
Chậm rãi lên tiếng
"Nói cách khác, về sau nếu tôi có làm gì với em, thì cũng là do em dụ hoặc tôi trước."
Tô Yên
"Không đúng. Đây là hai chuyện khác nhau."
Mùi hương trêи người hắn thơm đến mức nào chẳng nhẽ hắn không biết sao?
Quân Vực thấp giọng cười một tiếng
"Vậy là vô luận như thế nào, tôi cũng là người sai? Tô Yên nữ sĩ không thể trắng trợn chiếm tiện nghi như vậy được."
Tô Yên mở to mắt.
Quân Vực chậm rãi
"Dù là mạt thế, thì cũng phải có công bằng.Tô Yên nữ sĩ chẳng lẽ còn định ỷ vào dị năng của mình mạnh hơn mọi người sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.