Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Không có cách nào khác, mùi của hắn thật sự quá quyến rũ tang thi.
Nếu những tang thi đó có thể chui vào trong xe, chỉ sợ là muốn xé xác hắn mất.
Tô Yên ngồi trở lại vị trí.
Móc từ trong túi ra một viên kẹo sữa dâu, nhét vào trong miệng.
Mùi vị giống như nhai sáp kia làm cô vô cùng khó chịu.
Nhưng cũng may có thể khiến cô thanh tỉnh hơn một chút.
Cô không ngừng nhấm nuốt, thân thể cứng đờ cảnh giác dần dần thả lỏng.
Tang thi xung quanh kêu to, cô cũng không để ý.
Quân Vực có biện pháp.
Thời điểm bọn họ gặp mặt, không phải thiếu chút nữa cô cũng bị đám hoa của hắn cắn chết sao?
Quân Vực ngồi bên cạnh thấy vậy.
Nhướng mày.
Không có tác dụng sao?
Hắn bật cười, yết hầu lăn lộn
"Hà tất em phải như vậy?"
Tô Yên không nói chuyện, tiếp tục nhai kẹo.
Quân Vực thở dài.
Tiểu Quai không muốn hôn hắn.
Vậy thì hắn hôn Tiểu Quai.
Quân Vực đứng lên, cúi người, sát lại gần.
Tô Yên nhắm mắt lại, cảm nhận thấy cơ thể hắn đang tiến sát gần cô.
"Chụt" một cái, hôn rồi.
Nụ hôn này, thật sự làm lý trí của cô tan vỡ.
Hương khí mê người này cứ xông thẳng vào khoang mũi cô, tràn ngập quanh người cô.
Hai tay Tô Yên dùng sức, ấn Quân Vực vào cửa xe.
Nháy mắt liền bắt đầu cắn xé hắn.
Hôn cái gì mà hôn.
Cô chỉ muốn ăn hắn thôi.
Não bộ bị đóng băng mất rồi.
Cô muốn ăn!
Quân Vực thế nhưng lại vô cùng cao hứng.
Thành thành thật thật đứng im tại chỗ mặc cô cắn xé.
Tiểu Hoa gào lên
"Ký chủ, ký chủ, tỉnh táo một chút. Ký chủ, chị không thể ăn a."
Tiểu Hoa giống như bà mẹ già tận tình khuyên bảo con.
Nhưng, Tiểu Hoa cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Đường Dã Bạch này, có phải là tự ngược thành nghiện rồi hay không vậy?
Rõ ràng biết ký chủ là tang thi, hễ ngửi thấy hương khí trêи người hắn thì sẽ mất lý trí, không khống chế nổi bản thân.
Kết quả, Nam chủ đại nhân còn thích như vậy?
Lần nào cũng cố ý dụ dỗ ký chủ cắn mình.
CMN! Quả thật là phân thân của Quân Vực đại nhân mà.
Tô Yên cắn một hồi lâu.
Đến mức cô ấn vỡ cả cửa kính xe ô tô.
Hương khí thoát ra ngoài, phai nhạt dần, lý trí mới dần trở về.
Chờ đến khi cô đủ tỉnh táo, mở to mắt nhìn Quân Vực.
Chỉ thấy quần áo của hắn đã bị xé tan tành rồi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nửa thân trêи đầy vết cắn, máu me loang lổ.
Trông thê thảm vô cùng.
Tô Yên sững sờ.
Cô duỗi tay ôm lấy người.
Có chút không biết phải làm sao.
"Anh, không sao chứ?"
Quân Vực gác đầu trêи bả vai cô.
Nghiêng đầu, thanh âm rất nhẹ nhàng
"Em biến anh thành cái dạng này, em nói xem, phải làm sao bây giờ?"
Tô Yên ôm người, lại không dám dùng sức.
Cô có chút ảo não.
"Vì anh quá thơm."
Quân Vực dựa vào người cô, không nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Tô Yên mới nghiêm túc nói
"Em sẽ chịu trách nhiệm."
Nghe được một câu như vậy của cô
Quân Vực mới cười.
"Được! Vậy anh nhớ kỹ."
Hắn kéo tay Tô Yên, khiến cô ôm mình càng chặt hơn.
Tiện đà, Tô Yên lại nói
"Về sau sẽ không như vậy nữa."
Quân Vực nghe thấy lời này, lập tức đứng thẳng người.
Hắn nhéo cằm Tô Yên.
Bắt cô phải nhìn mình.
Chậm rãi nói
"Vẫn phải hôn."
Tô Yên lắc đầu
"Không được, em sẽ không khống chế được mà đả thương anh."
Ý cười trêи mặt Quân Vực tắt hẳn
Không hôn?
Vậy hắn làm vậy còn có ý nghĩa gì?
"Không phải em nói sẽ chịu trách nhiệm với anh cả đời sao?"
Tô Yên vừa rồi nói sẽ phụ trách, nhưng không hiểu sao tới tai hắn lại trở thành chịu trách nhiệm cả đời?
Nhưng điều này cũng không khác ý tứ của Tô Yên là mấy.
Cô gật đầu
"Em sẽ bảo vệ anh cẩn thận."
Quân Vực nghe xong, cảm thấy lời cô nói không phải là lời hắn muốn nghe.
"Anh chính là muốn em đả thương tanh."
Nói xong, liền cúi đầu hôn Tô Yên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.