Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Thanh Thảo
Beta: Ngân Minn
Tô Yên lắc đầu
"Em đi một lát sẽ trở về."
Đi theo một con tang thi khác nói chuyện phiếm gì đó, tự cô đi vẫn tốt hơn.
Cô vừa dứt lời, Quân Vực đã ngồi dậy.
Tô Yên nhìn bộ dáng hắn muốn đi theo mình.
Hai người nhìn nhau vài giây.
Tô Yên bỗng giơ tay.
Bang.
Đánh vào sau cổ hắn, đánh người bất tỉnh.
Tiểu Hoa kinh hô một tiếng.
Nhịn không được nói
"Ký chủ, vì sao Tiểu Hoa cảm thấy chị ngày càng bạo lực?"
Tô Yên
"Ta đột nhiên cảm thấy, đây là một phương pháp nhanh chóng lại tiện lợi."
Điều này vẫn là học được ở chỗ Tô Cổ.
Không có gì mà không thể giải quyết bằng một đòn.
Nếu có, vậy thì hai đòn.
Khi Tô Cổ thu thập Tiểu Hồng, không cần nhiều lời lại thuận tiện.
Xem nhiều, mưa dầm thấm lâu, liền học được một chút.
Cũng giống như bây giờ.
Nếu là trước kia, khẳng định là phải mất thời gian khuyên thật lâu.
Hiện tại bớt không ít việc.
Nghĩ như vậy.
Cô đi theo hướng Mặc rời đi.
Sau đó, liền thấy được dưới gốc đại thụ, Mặc và Kim Linh đứng cùng nhau.
Kim Linh mặc váy đỏ.
Cô ta nhìn Tô Yên, trong mắt đều là tò mò.
"Quả nhiên cô là tang thi a."
Tuy rằng Mặc đã cho cô ta đáp án.
Nhưng lúc trước ở trong xe, cô ta vẫn luôn chú ý đến Tô Yên.
Không nhận ra cô khác người bình thường chỗ nào.
Có thể nói chuyện lưu loát, trêи thân thể cũng không có đặc thù gì của tang thi.
Đến khi bước xuống xe, cô ta còn hoài nghi ánh mắt của Mặc.
Lúc này mới nhịn không được nhanh chóng gọi Tô Yên tới.
Tô Yên nhìn thoáng qua Kim Linh, sau đó nhìn về phía Mặc
"Còn có việc gì không?"
Cô có chút hối hận đã đánh Đường Dã Bạch đánh hôn mê.
Lại còn vì một chút việc nhỏ như vậy mà đánh hắn.
Kim Linh
"Sao cô lại biến thành như vậy?"
Tô Yên trầm mặc.
Kim Linh bám riết không tha
"Chỉ cần cô nguyện ý nói, chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch."
Tô Yên
"Rèn luyện nhiều, ăn tinh thạch"
Kim Linh bán tín bán nghi
"Thật sự?"
"Ừm."
Đang nói chuyện, bỗng nhiên Tô Yên ngửi được một trận hương khí nồng đậm lan tỏa khắp bề mặt.
Cô còn có thể khắc chế, nhưng Mặc đứng ở bên cạnh Kim Linh nháy mắt liền nhanh chóng chạy về hướng có hương khí ập tới.
Kim Linh sửng sốt một chút.
Tô Yên thấy Mặc vừa động.
Nhanh chóng tiến lên, phanh!
Một chưởng đánh vào cổ hắn.
Mặc nháy mắt quỳ gối trêи mặt đất.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Thật sự không hổ là Thiên Đạo chi tử.
Hắn không bị hôn mê, còn trợn tròn mắt nhìn Tô Yên.
Đại khái bởi vì đau đớn, ý thức thanh tỉnh rất nhiều.
Bất quá dần dần, lại có xu thế không khống chế được.
Tô Yên nhìn Kim Linh, thanh âm nghiêm túc
"Dẫn hắn rời khỏi nơi này."
Kim Linh phát hiện Mặc có chút không thích hợp.
Cũng ngửi thấy được một trận mùi hương.
Cô ta vội vàng đến bên cạnh Mặc
"Mặc!"
Tô Yên quay đầu, nhìn về hướng mùi thơm bay tới.
Trong nháy mắt khi ngửi được mùi hương này.
Tô Yên cho rằng Đường Dã Bạch tỉnh.
Bất quá cẩn thận ngửi một lúc sẽ phát hiện.
Hai loại mùi hương này, cũng không giống nhau.
Có lẽ, tang thi khác sẽ không phân biệt được.
Nhưng Tô Yên biết.
Mùi hương này, không phải của Đường Dã Bạch.
Còn có người dùng thủ đoạn giống Đường Dã Bạch.
Cô từng bước một hướng tới đó.
Mùi hương càng ngày càng nồng đậm.
Mỗi một tấc trong cơ thể Tô Yên đều kêu gào muốn nhào qua nhanh chóng xé xác hắn.
Chỉ là trêи mặt cô không có thay đổi gì, ánh mắt thanh tỉnh như cũ.
Không có bộ dáng bị khống chế chút nào.
Tiểu Hoa
"A? Ký chủ, năng lực chống cự dụ hoặc của chị thật lợi hại a."
Tô Yên
"Chỉ cần không phải hắn, mùi hương này sẽ không làm gì được ta."
Cô sẽ không để ɖu͙ƈ vọng này phá vỡ sự tỉnh táo của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.