Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 2003: Tiểu Quai, ta đau ~ 2



Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn điện bài đến ngây người.

Một nam tử mặc y phục màu trắng đứng ở dưới gốc cây hợp hoan đang nở hoa trong viện.

Khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm, cánh môi đào hoa gợi lên một độ cung, mũi đĩnh bạt, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.

Nốt ruồi son ở đuôi mắt phải càng làm người ta không thể rời mắt.

Yết hầu hắn lăn lộn

"Tiểu Quai~"

Tô Yên quay đầu, nhìn về phía thân ảnh đang đứng dưới gốc cây hợp hoan.

Không biết hắn đã chờ ở đây bao lâu.

Hoa hợp hoan nhẹ rơi xuống, đậu trêи bờ vai hắn.

Đôi mắt Tô Yên ánh lên một tia sáng.

Sắc mặt lãnh đạm chậm rãi bị hòa tan.

Nàng nhấc chân đi về phía hắn.

Nhân tiện vung tay, ném Tiểu Hồng, Tô Cổ đang không ngừng nói trong không gian ra.

Bị ném ra ngoài, còn có cả Tiểu Hoa.

Khi Tiểu Hoa phát hiện mình bị bắn ra khỏi đầu ký chủ, nó vô cùng sửng sốt.

Sau đó liền vui vẻ không chịu được

"Ngao ngao ngao ngao, ta có thân thể rồiiiii!!"

Tiểu Hoa nhảy nhót, vô cùng vui sướиɠ.

Nhưng nó phát hiện ra, Tiểu Hồng to hơn nó rất rất nhiều lần, giống như người khổng lồ vậy.

Tiểu Hồng ngồi xổm xuống, nhìn con vật nhỏ trêи mặt đất.

Vươn ngón tay ra chọc chọc hai cái, vui vẻ nói

"Ơ? Tiểu Hoa cũng là một con rắn à?"

Tiểu Hoa cao hứng

"Thật sao?"

Tuy rằng nó muốn là thần long gì gì đó.

Nhưng nếu ký chủ đã cho nó thân thể, cho dù là gì nó cũng vô cùng cao hứng.

Tô Cổ bước tới.

Tiểu Hoa vặn vẹo thân thể, muốn hai đứa kia khen nó vài câu.

Tô Cổ nhấc Tiểu Hoa lên, đặt ở trêи đỉnh đầu Tiểu Hồng.

Lãnh đạm nói

"Ngu ngốc, không phải tất cả các động vật mềm mềm đều là rắn."

Tiểu Hồng mờ mịt, Tiểu Hoa cũng mờ mịt theo.

Không phải rắn?

Tiểu Hồng hỏi

"Vậy nó là cái gì?"

Tô Cổ liếc liếc Tiểu Hoa

"Sâu lông."

Tô Cổ vừa dứt lời, Tiểu Hoa ngốc mất ba giây.

Sau đó liền nằm đơ người trêи đầu Tiểu Hồng.

Hu hu hu, nó không muốn làm sâu lông.

Tô Cổ kéo Tiểu Hồng ra khỏi Yên Vực điện.

Vừa bước ra khỏi cửa lớn, liền nhìn thấy hai nam nhân mặc y phục đen đang đứng ở chân tường.

Sáu mắt nhìn nhau.

Tô Cổ lên tiếng trước

"Ta biết các ngươi. An Đồng, An Túc."

An Túc cười hành lễ

"Tô Cổ, xin chào."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Chào hỏi xong, Tô Cổ liền dẫn theo Tiểu Hồng, còn có Tiểu Hoa rời đi.

Ba đứa kéo nhau đi khắp nơi.

Chúng nó chưa từng tới Cửu Trọng Thiên, đương nhiên phải đi khám phá rồi.

Khuôn mặt như trẻ con của An Đồng không có chút ý cười.

"Thiếu chủ vừa mới tỉnh lại liền chạy tới đây, về sau định tính toán ở luôn chỗ này thường trú dưỡng bệnh sao?"

An Túc trầm mặc suy nghĩ

"Có lẽ, ý của Thiếu  Chủ là như vậy, nhưng còn phải xem ý của Chủ Thần Tô Yên."

Vừa nhắc tới Tô Yên, An Đồng liền im lặng.

Hắn không nói một câu, chỉ đứng im tại chỗ.

An Túc liếc hắn một cái, cười ôn hòa

"Không có cách nào khác, Thiếu chủ đặt Chủ Thần Tô Yên ở đầu quả tim, nàng xảy ra chuyện, người đau nhất chính là Thiếu chủ."

Lời này, không biết là An Túc thuận miệng nói, hay là cố ý nói cho An Đồng nghe.

An Đồng mặt lãnh đạm nhìn An Túc

"Ta biết. Lựa chọn của Thiếu  Chủ chính là lựa chọn của ta."

An Túc nghe xong, mắt giật giật

"Ừm, là giác ngộ của ta quá thấp."

Còn tưởng rằng An Đồng sẽ không thể nghĩ thông.

Không ngờ, hắn đã sớm hiểu rõ trong lòng.

Dưới gốc cây hợp hoan trong Yên Vực điện.

Quân Vực ôm Tô Yên, đè người lên gốc cây mà hôn.

Hắn hôn nàng một lát, lên tiếng hỏi

"Tiểu Quai có nhớ ta không?"

Tô Yên không nói gì.

Mới vừa tách ra chưa bao lâu, đi hai bước đã gặp lại, còn chưa kịp nhớ.

Nhưng giờ, nàng cũng sẽ không tuỳ tiện mà nói ra lời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.