Diệp Thiên Linh che giấu cảm xúc chán ghét trong mắt.
Tiếp tục đứng ở chỗ đó chờ đợi.
Trong không gian, lọt vào tầm mắt Quân Vực đầu tiên đó là hình ảnh Tô Yên cả người đầy máu ngã trêи mặt đất.
Đứng ở bên cạnh nàng là một lão nhân râu bạc.
Ánh mắt Quân Vực co lại.
Một sợi dây màu trắng xuất hiện, trói Tô Yên lại, treo nàng lên giữa không trung.
Nàng tựa như đã lâm vào hôn mê.
Đầu gục xuống, không có tri giác.
Lão nhân râu bạc nhìn người đang đi tới.
Vẻ mặt Quân Vực âm u, trong mắt chỉ toàn là giông gió chực chờ ập đến.
Lão nhân cũng đang nhìn hắn, trong lòng không hề dễ chịu.
Ân, thực chán ghét.
Lão nhân mặt không đổi sắc, thu hồi phẫn nộ cùng thất vọng đối với Tô Yên.
Ông ta mở miệng
“Ngươi muốn cứu nàng, muốn nàng sống sót, cũng có thể, nhưng mà... ngươi phải chết.”
Nói rồi, lấy cây trâm gỗ đã rơi xuống đất kia, vung lên, lập tức nó liền xuất hiện ngay trước mắt Quân Vực.
Tầm mắt Quân Vực từ trêи người Tô Yên rời đi, chuyển đến vị trí lão nhân kia.
Cánh môi đỏ thắm gợi lên ý cười, nhưng giọng điệu lại cực kỳ âm trầm
“Lão già, ngươi lấy đâu ra sự tự tin ấy?”
Lão nhân vuốt râu.
“Ngươi sống, nàng sẽ phải chết.”
Mí mắt Quân Vực buông xuống, ý cười trêи khóe môi càng ngày càng đậm, bộ dáng càng kinh diễm.
Thanh âm lười biếng, nói
“Vậy ngươi giết đi.”
Lão nhân kia sửng sốt.
Trong mắt ông ta ẩn ẩn hiện lên sự tức giận,
“Ngươi!”
Lão nhân có vẻ rất muốn cùng Quân Vực đánh một trận, hận không thể đánh chết hắn.
Nhưng mà rất nhanh, ông ta bình ổn lại tâm tình.
Trước có Tô Yên làm trong lòng ông ta nảy sinh thất vọng cùng phẫn nộ, sau lại có Quân Vực vô hạn khiêu khích.
Làm ông ta thiếu chút nữa hao tổn thuyệt.
Lão nhân sờ sờ bộ râu bạc trắng.
“Ngươi dùng mấy thứ bẩn thỉu như huyết khế kia để trói buộc hồn phách nàng với ngươi. Biến tiểu thế giới mà nàng đang khổ sở rèn luyện thành chỗ để ngươi bồi dưỡng tình cảm. Không từ thủ đoạn, không màng đến cảm nhận của nàng, ngăn cản nàng trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi không sợ, nếu nàng biết được thì sẽ trách ngươi, sẽ oán hận ngươi sao?”
Mí mặt Quân Vực giật giật.
Hắn nhìn về phía Tô Yên còn đang hôn mê, sau đó con ngươi đen nhánh lại chuyển về ông lão kia.
Chậm rãi nói
“Ngươi cũng biết thật nhiều a.”
Lão nhân râu bạc ha ha cười.
“Ta chẳng những biết cái này, còn biết trong lòng ngươi đang nghĩ, làm thế nào để cứu nàng đi. Vô dụng thôi. Trêи người nàng đã bị sợi dây này quấn quanh, trừ ta ra, không ai có thể giải trừ nó. Mà ngươi, mỗi một câu nói đều khiến sợi dây này khảm vào huyết nhục nàng ngày càng sâu hơn.”
Tựa như để chứng minh lời hắn nói là sự thật.
Tí tách, máu trêи người Tô Yên theo sợi dây màu trắng, nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
Quân Vực vừa nhìn thấy, tối tăm trong mắt lại nhiều thêm vài phần.
Hai bên chợt rơi vào yên lặng.
Rốt cuộc, vẫn là Quân Vực không nhịn được
“Ngươi muốn thế nào?”
Lão nhân kia nghe được câu nói như vậy, cười thành tiếng.
Ân, đại cục đã định.
Cây trâm vốn đang treo ở giữa không trung, bỗng nhiên thay đổi phương hướng bay thẳng về phía Tô Yên.
Ông ta cất lời
“Hai người các ngươi, chỉ có thể một mất một còn. Hoặc là ngươi. Hoặc là nàng. Quyền lựa chọn, ở trong tay ngươi.”