Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: hhhhhh
Beta: Ngân Minn
Hắn sợ sức mạnh của mình làm nàng bị thương, liền trốn thật xa, không dám đến gần nàng.
Chỉ có thể sai An Đồng, An Túc cứ cách vài canh giờ lại tới hỏi thăm tình hình.
Hiện giờ thấy Tô Yên khỏi hẳn, sao hắn có thể buông ra.
Một nén nhang sau.
Tô Yên thấy hắn vẫn còn ôm mình thì duỗi tay, đẩy đẩy
"Ta thực sự không sao."
"Ừm"
Nhưng vẫn ôm người không chịu buông tay.
Một nén nhang sau.
Tô Yên
"Ta muốn gặp Tô Cổ và Tiểu Hồng, nói một số chuyện."
Quân Vực nhìn nàng một cái
"Tiểu Quai muốn nói cái gì thì cứ nói. Ta sẽ không ngăn cản."
Hắn giống như một con bạch tuộc đang quấn lấy nàng.
Xác thật là không ngăn cản, nhưng nói gì thì nói, phải xuống khỏi người nàng trước đã rồi tính chứ??
Không còn cách nào khác.
Tô Yên đành phải vác hắn đi tìm Tô Cổ và Tiểu Hồng ở phòng bên.
Lúc nàng đẩy cửa phòng, không nhìn thấy hai người bọn họ mà chỉ thấy một phong thư ở trêи bàn.
Là chữ của Tiểu Hồng, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhưng so với trước kia thì tốt hơn nhiều, không còn viết lòng vòng nữa.
Cũng may vẫn còn có thể đọc được
[Yên Yên, Cổ Vương nói Tiểu Hoa sắp lột xác. Tụi em sẽ đến một nơi yên tĩnh. Chờ nó lột xác xong, bọn em liền mang nó về tìm chị nha~]
Phía dưới còn vẽ thêm cái dấu ngã, mang theo cảm giác ngốc nghếch dễ thương.
Quân Vực bình tĩnh liếc nhìn.
An Đồng cúi đầu đứng ở cửa.
Hai người kia ... không phải là đi tìm quả phượng hoàng ngàn năm theo lời tôn chủ nói chứ?
Xem tình hình hiện tại, rất có khả năng nha.
Cho nên, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Tô Yên xem xong, nghi hoặc
"Tiểu Hoa không thể lột xác ở chỗ này sao? Tại sao phải đổi chỗ khác?"
Vị tôn chủ nào đó ôm lấy Tô Yên, thấp giọng nói
"Từ lúc tỉnh lại, tại sao Tiểu Quai chỉ nói về người khác? Chẳng lẽ Tiểu Quai không thích nói chuyện với ta?"
Tô Yên dừng trong chốc lát.
"Vậy chàng muốn nghe cái gì?"
Đành chịu, nàng chẳng có gì muốn nói với hắn.
Nhưng nếu nàng nói thẳng ra thì hắn lại không vui.
Quân Vực bắt đầu dò hỏi
"Ngàn năm qua nàng đã đi đâu? Còn nữa, cái người tên Nam Nhiễm kia rốt cuộc là ai mà Tiểu Quai lại đối xử với cô ta tốt như vậy, ta rất không vui."
Lúc hắn nói lời này, giọng nói vô cùng yếu ớt.
Tô Yên thực sự không cảm thấy mình tốt với Nam Nhiễm.
Giống như đối với Quân Vực, nàng chỉ cảm thấy cần phải đối xử với hắn như thế, nên liền làm thế.
Nam Nhiễm cũng như vậy.
Tô Yên giải thích
"Ta còn đánh cô ấy, không tính là tốt."
Quân Vực nghe vậy, tầm mắt đen nhánh nhìn nàng
"Ý của Tiểu Quai, là còn có thể đối tốt hơn nữa với cô ta?"
"Ta không có ý như vậy."
Người nào đó ngữ điệu sâu kín
"Tiểu Quai đối với ta, phải chăng cũng như vậy? Không thể tiến triển thêm?"
Tô Yên thấy hắn vô cớ kéo mình vào.
Lập tức lắc đầu
"Ta không hề nói như vậy, chính chàng tự nói."
Quân Vực khép hờ mắt, lông mi đen nhánh run rẩy, nốt ruồi son lay động
"Chỉ mới ngàn năm thôi, Tiểu Quai đã ghét bỏ ta rồi?"
An Đồng đứng ở cửa nháy mắt nổi da gà, thân thể cứng còng, lập tức lùi sau ba bước.
Vừa nãy chính là ảo giác, đúng, chỉ là ảo giác.
An Đồng đứng ngoài cửa vẫn an tâm hơn.
Vị trong phòng kia chắc chắn sẽ còn làm tới, không để cho Tô Yên cô nương yên ổn.
Tô Yên cẩn thận cân nhắc hồi lâu.
Nhìn hắn
"Rốt cuộc chàng muốn gì?"
Quân Vực nghe Tô Yên nói, mày giật giật.
"Ý Tiểu Quai là gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.