Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 2076: 2076: Tiểu Quai Ta Đau 8





Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đi về phía tẩm điện của chính mình.

Diệp Thiên Linh đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng nàng rời đi.

Ánh mắt lạnh băng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vừa mới bước ra khỏi tầm điện của Diệp Thiên Linh, liền nhìn thấy một con rắn đen hồng đan xen chạy khắp nơi.

Chạy chạy chạy chạy, con rắn kia bỗng nhìn thấy Tô Yên.

Hai mắt sáng ngời.

Tức khắc liền biến thành hình người, chạy tới phía Tô Yên.

Giọng nói giòn tan như chuông bạc
"Yên Yên, Yên Yên."
Đâm thẳng vào trong lòng ngực Tô Yên, liên tiếp cọ cọ.

Tô Yên nghi hoặc
"Chỉ có một mình em? Lạc đường sao?"
Tiểu Hồng nhỏ giọng nói
"Không hiểu vì sao em lại chạy tới nơi này nữa.

Em cũng không biết Tiểu Hoa và Tô Cổ đi đâu mất rồi."
Nó chỉ nhớ rõ nó đang ăn hoa, Tô Cổ ngồi trên ghế, Tiểu Hoa nằm đơ trên tảng đá than thở về việc nó là một con sâu lông.

Sau đó ······.

Ký ức của Tiểu Hồng giống như là bị chặt đứt.

Đến khi nó có ý thức trở lại, phát hiện mình đang đâm vào cục đá.


Còn may, lớp da của nó đủ dày, nếu không thì nó cũng chấn thương sọ não rồi.

Tô Yên đưa Tiểu Hồng trở về.

Vừa đi vừa nghe Tiểu Hồng nói chuyện.

Cho đến khi sắp trở về đến viện, vừa vặn nhìn thấy Tô Cổ đang sa sầm mặt, cố nén bực bội đi về phía Tô Yên.

Má phải của Tô Cổ không hiểu vì sao mà sưng lên một cục.

Tiểu Hồng vừa nhìn thấy, lập tức kéo tay Tô Yên cười sằng sặc
"Ha ha ha ha ha, Tô Cổ, ngươi mà cũng bị đánh sao?"
Tô Cổ mí mắt nhảy dựng.

Ánh mắt lãnh đạm nhìn Tiểu Hồng sau đó lại nhìn Yên Yên một cái.

Hắn đi qua đó, bỗng nhiên hỏi một câu
"Rất buồn cười?"
Tiểu Hồng vừa cười vừa gật đầu.

"Nhìn như ngươi nhét màn thầu trong miệng vậy."
Tiểu Hồng dùng cái tay béo mũm mĩm che miệng, cười không dừng lại được.

Tô Cổ nghe xong, im lặng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Xách cổ áo Tiểu Hồng lôi xềnh xệch.

Sau đó, dí nó xuống đất đánh cho một trận.

Nửa ngày sau, Tiểu Hồng lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất.

Sờ sờ khuôn mặt đã béo thêm một vòng, oa một tiếng liền bắt đầu khóc.


Tô Cổ cong cong môi, mở miệng
"Giờ nhìn ngươi giống như nhét hai cái bánh bao vào trong miệng."
Tiểu Hồng nghe xong, càng khóc to.

Khuôn mặt Tô Yên nhuốm đầy ý cười, ôn hòa nhìn hai đứa nó.

Vừa cười, vừa lau nước mắt cho Tiểu Hồng
"Nó làm việc gì sai sao?"
Hành động của Tô Cổ nhìn thì có vẻ không đúng mực.

Nhưng thật ra, mỗi lần Tiểu Hồng bị đánh, đều là do nó làm sai mới bị Tô Cổ đấm.

Điểm này, Tô Cổ và Tô Yên học mười hiểu mười.

Đúng lúc này, Tiểu Hoa nằm bò trên vai Tô Cổ nhấc đầu lên
"Yên Yên, vừa rồi Tiểu Hồng thừa dịp Tô Cổ không chú ý, liền đánh Tô Cổ.

Vô cùng thần kỳ luôn!"
Tiểu Hoa nhớ lại một màn đó, vẫn còn thấy hưng phấn.

WOW....!
Chẳng lẽ Tiểu Hồng bị Tô Cổ áp bức, muốn đứng lên khởi nghĩa đoạt lại tự do?
Tiểu Hồng nghe xong, ngẩng đầu, nãi thanh nãi khí đáp lại
"Ta không có!"
Tiểu Hoa trả lời
"Ngươi nhìn dấu vết trên mặt Tô Cổ mà xem, có phải rất giống với cái đuôi của ngươi hay không?"
Tiểu Hoa nghĩ nghĩ, vẫn không thể tưởng tượng nổi.

Thật là trâu bò, quá phê luôn.

Tiểu Hồng vừa khóc, vừa bò dậy đi nhìn mặt Tô Cổ
"Ơ....!Thật sự rất giống..."
Tiểu Hồng hiếu kỳ, quên cả khóc.

Tô Cổ nhíu mày, nghe nó nói, lại muốn túm cổ nó đánh thêm một trận nữa.

Tiểu Hồng vội vã trốn sau lưng Tô Yên
"Ta không nhớ! Ta không làm!"
Tô Cổ dừng tay, buông thõng tay.

Dựa theo tính cách của Tiểu Hồng, gan nó chưa to tới mức dám đánh hắn.

Nhưng tự nhiên lại dùng đuôi rắn đập hắn.

Bị Minh Thạch điều khiển sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.