Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 340-2: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 13



Edit: Tinh Niệm

Nhưng là không biết vì cái gì, gương mặt tái nhợt có chút phiếm hồng.

Ngực phập phồng cũng lớn chút.

Kỷ Diễn không nghĩ tới, người tiến vào chính là cô.

Thế cho nên vừa nghe đến thanh âm của cô, trong đầu lập tức liền hiện lên hình ảnh cô hôn chính mình.

Vốn dĩ cho rằng cô còn muốn nói gì nữa.

Kết quả đợi cả nửa ngày, cũng không có nghe được động tĩnh.

Nghĩ đến đây, hắn mở to mắt đi xem.

Kết quả là mới mở mắt, nữ sinh kia đã lại hôn đến.

Xúc cảm mềm ấm, còn có, cô vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng vào.

Điều này làm cho trái tim hắn nhảy lên càng ngày càng kịch liệt.

Thậm chí một lần hôn qua, bởi vì bị chạm vào mà mang đến đau đớn.

Tô Yên hôn một cái, nhìn thấy hắn mở to mắt, liền buông ra.

Sau đó chớp chớp mắt, thực nghiêm túc

"Anh là đang đợi em hôn tỉnh hay sao?"

Bởi vì một câu này, Kỷ Diễn trực tiếp đỏ cả mang tai.

Cả người đều có vẻ hoảng loạn.

Bởi vì tự bế, rất ít cùng người khác giao lưu, huống chi là giải thích cãi cọ.

Thế cho nên hơi há mồm, có rất nhiều lời muốn nói, lại một câu cũng nói không nên lời.

"Không, không phải."

Nghẹn hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu như vậy.

Nói xong, nhìn thấy Tô Yên gật đầu.

Hắn lại trở nên càng hoảng loạn,

"Tôi, tôi....."

Tô Yên duỗi tay kéo kéo ống tay áo hắn, an ủi

"Anh chậm rãi nói, em đang nghe."

Thanh âm mềm mỏng, thực nghiêm túc.

Kỷ Diễn cả nửa ngày, mới bình phục tâm tình, môi mỏng giật giật

"Tôi, không có, cảm thấy không tốt."

Hắn không hy vọng cô hiểu lầm.

Tô Yên nghe hắn nói, cắn cắn môi do dự trong chốc lát, sau đó nghiêm túc nói

"Cho nên, anh thích em hôn anh?"

Cô cẩn thận tổng kết lời nói của Kỷ Diễn.

Hẳn là, ý này đi?

Tiểu Hoa đối với việc ký chủ chính mình nói trắng ra, không nỡ nhìn thẳng.

Này, đây là không phải quá ngay thẳng sao?

Nó có nên download một ít tài liệu 36 chiêu thức tán giai gì đó cho ký chủ nhìn xem hay không?

Mà càng làm cho Tiểu Hoa cảm thấy quỷ dị chính là.

Lời nói ngay thẳng này, thế nhưng làm Kỷ Diễn vừa mới tiêu tán đỏ bừng, lại lần nữa hồng thấu khuôn mặt.

Chỉ nhìn vành tai hắn tái nhợt, hiện tại lại đỏ đến sắp lấy máu.

Hình ảnh ở trong mắt Tô Yên, giống như là cam chịu.

Kết quả là......

Cô nghĩ, Kỷ Diễn bệnh rất nghiêm trọng, hắn muốn chính mình hôn hắn, vậy liền hôn nhiều hơn mấy cái.

Môi hắn thực lạnh, thực mềm, như là thạch trái cây vậy.

Kết quả là, đồng chí Tô Yên của chúng ta, một bàn tay đè ở trên gối đầu, thân thể trực tiếp dán qua, cách tấm thảm cùng quần áo, hẳn là sẽ không đau đi?

Nghĩ như vậy, bẹp, lại lần nữa hôn lên.

Chỉ nhìn thấy Kỷ Diễn, cổ đến lỗ tai đỏ bừng a đỏ bừng.

Cô nghiêm túc chỉ đạo

"Lúc em hôn anh, anh phải nhắm mắt lại."

Kỷ Diễn cổ đỏ bừng, thế nhưng không phản kháng, thật đúng là nghe lời nhắm mắt lại.

Rõ ràng là không biết làm sao, thế nhưng còn rất phối hợp tiếp tục.

Thế là, Tô Yên cắn cắn nơi này, hôn hôn chỗ nọ, đối với đôi môi mỏng kia lặp lại chà đạp.

Theo dõi ở một bên khác.

Hai vị bác sĩ ngồi ở trước máy theo dõi, nhìn điện đồ nhịp tim của Kỷ Diễn, trực tiếp sắp đến 200.

Trong đó một người nhíu mày bất an

"Cứ như vậy có được không?

Thân thể hắn không thể thừa sự tình quá kích thích, rất dễ dàng xảy ra chuyện."

Bác sĩ Trương uống một ngụm trà, có vẻ bình tĩnh rất nhiều.

"Đối với Kỷ Diễn mà nói, đã không còn chưa lựa chọn. Con đường này tuy rằng không biết sẽ đến đâu, nhưng cũng may còn là một con đường."

Hiển nhiên, vị bác sĩ kia vẫn là có chút không đồng ý.

Bác sĩ Trương vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo hắn thả lỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.