Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 349: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 22



Edit: Tinh Niệm

Hắn trong tay gắt gao nắm chặt tờ giấy kia, chờ, chờ hắn khôi phục bình thường.

Giải thích tốt, có lẽ, cô sẽ nghe.

Càng nghĩ, càng muốn ngất đi.

Chỉ là đi ra vài bước, thân thể lung lay sắp đổ, sắp té ngã trên mặt đất.

Lúc này, Tô Yên từ nơi nào đó trong phòng khách tìm được hộp cấp cứu.

Cầm theo đi tới.

Liền nhìn thấy tay Kỷ Diễn quấn lấy băng gạc kia, cứ như vậy một lát sau, thế nhưng trên ngón tay nhỏ giọt máu xuống.

Máu thẩm thấu băng gạc, tí tách, nhỏ giọt trên mặt đất.

Cô nhấp nhấp miệng, lúc đi qua phát hiện, hắn tựa hồ khó chịu cực kỳ.

Giây tiếp theo, Kỷ Diễn cứ như vậy ở trước mặt cô ngã trên mặt đất.

Cô ba bước thành hai, ôm chặt Kỷ Diễn.

Ầm.

Hai người cùng nhau ngã ở trên mặt đất.

Tô Yên thấy hắn đau đến sắc mặt trắng bệch, duỗi tay vỗ vỗ gương mặt hắn.

"Kỷ Diễn? Kỷ Diễn??"

Lúc nói, ngón tay còn vỗ vỗ người hắn.

Đại khái là phương pháp của cô có hiệu quả.

Ánh mắt hắn dần dần khôi phục trong sáng.

Bên tai truyền đến thanh âm Tô Yên, mở to mắt, khuôn mặt mang theo khẩn trương liền xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.

Tô Yên ánh mắt nghiêm túc

"Anh thế nào?"

Kỷ Diễn nhìn Tô Yên, một lúc lâu sau mới xác định chính mình không phải đang nằm mơ.

Trên thân thể những đau đớn đó dần dần biến mất.

Hắn hơi há mồm, câu đầu tiên nói lại là

"Em không có đi sao?"

Tô Yên thấy bộ dáng hắn bất an lại vô thố, tầm mắt lại rơi xuống cổ tay bị thương kia.

Cánh môi phấn hồng dần dần hé mở.

Khẩu khí có chút lãnh đạm

"Anh thực thích tự ngược? Cố ý cầm cổ tay biến thành bộ dáng này?"

Tiểu Hoa nghe, hít vào một ngụm khí lạnh.

Ký chủ là tức giận sao?

Là tức giận với nam chủ sao??

Với nhận thức của Tiểu Hoa, ký chủ thực ngoan, cũng đối với hết thảy chung quanh đều hờ hững chút.

Cũng không biết là ở trong mắt ký chủ nó chính là chúng sinh bình đẳng, hay là ai cũng không bỏ vào trong mắt.

Thế cho nên Tiểu Hoa rất ít khi nhìn thấy ký chủ tức giận.

Càng không nói đến việc là tức giận với nam chủ.

Kỷ Diễn thân thể cứng đờ, sau đó yên lặng muốn đem cổ tay bị thấm máu giấu dưới ống tay áo.

Tô Yên nhấp môi, nhìn động tác của hắn, ra tiếng

"Cái tay bị thương kia, không cần giấu."

Nói xong, cô mở ra lòng bàn tay, ý bảo hắn đặt tay vào.

Kỷ Diễn nhìn cô, do dự nửa ngày, vẫn là chậm rì rì bắt tay đưa qua.

Cô cúi đầu, duỗi tay, một chút một chút mở băng gạc cho hắn.

Tức khắc, trên cổ tay một cái vết cắt thực sâu xuất hiện ở trước mắt.

Kỷ Diễn còn muốn giấu.

Lại bị Tô Yên nắm chặt.

Cô từ trong túi móc ra một viên kẹo.

Lột ra, trực tiếp đem viên kẹo trắng trắng mềm mềm kia nhét vào trong miệng hắn.

Sau đó, cầm lấy nước sát trùng một chút một chút tiêu độc, lau vết máu.

Bên cạnh vết cắt mới kia, có thể đếm được rất nhiều vết sẹo y chang như vậy.

Nhìn những cái vết sẹo đó, tựa hồ đã có từ rất lâu.

Tay cô dừng một chút, nửa ngày sau, vẫn băng bó cho hắn.

Băng gạc màu trắng che khuất vết thương kia.

Chờ đến khi băng xong.

Tô Yên nhìn xem tay mình.

Còn nắm cánh tay bị thương của hắn.

Xem hắn, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng thần sắc thanh minh, không có bộ dáng thống khổ.

Kỷ Diễn tựa hồ còn đang ngây ngốc ăn kẹo.

Hương vị ngọt ngào cơ hồ là nháy mắt ở trong miệng của hắn tràn ngập.

Cho đến khi Tô Yên ra tiếng

"Em chạm vào anh, anh không đau?"

Kỷ Diễn phục hồi tinh thần lại, hai người đối diện, lại nhìn nhìn nơi da thịt tiếp xúc.

Có chút nóng rát đau đớn, nhưng so sánh với trước kia loại đau như thịt bị dày xéo, thì bây giờ đau không còn đáng kể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.