Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Tinh Niệm
Dưỡng bệnh ngày thứ tư.
Tô Yên bưng chén thuốc nóng đi tới. Đặt ở trên bàn.
Kỷ Diễn ngồi ở mép giường, nhìn chén thảo dược đen như mực kia, đôi mắt vốn dĩ mang theo ánh sáng, lại ảm đạm đi.
Tô Yên ra tiếng
"Thuốc đây, anh uống đi."
Kỷ Diễn vẫn bất động.
Chỉ cúi đầu, không nói lời nào, không tiếng động kháng nghị.
Bởi vì trong cơ thể Kỷ Diễn đã sinh ra kháng thể với một ít loại thuốc.
Nên đã mời một vị trung y tới điều dưỡng thân thể.
Lúc lần đầu tiên uống thảo dược, Kỷ Diễn một bộ giống như bị ủy khuất lắm lắm.
Vẫn là Tô Yên cho hắn ăn hai viên kẹo, hôn vài cái, lại ôm trong chốc lát, mới khiến hắn uống hết thuốc.
Mỗi ngày uống một lần, đây là lần thứ ba.
Lúc trước tuy rằng không muốn uống, nhưng là biểu hiện còn không rõ ràng.
Hiện giờ, cũng không biết là như thế nào, càng ngày càng có dáng vẻ cự tuyệt.
Thảo dược này độ ấm thích hợp, cô mới mang lại đây.
Lúc này uống là tốt nhất.
Cô đi qua, giữ chặt tay Kỷ Diễn.
Thực nghiêm túc
"Anh phải uống thuốc rồi."
Kỷ Diễn nhìn thoáng qua thảo dược, do dự hơn nửa ngày, mới chậm rì rì nói
"Ừm."
Tô Yên lôi kéo hắn đi đến trước bàn, hắn cũng rất ngoan đi theo.
Cô bưng chén thuốc kia, đưa tới trong tay hắn.
Kỷ Diễn yên lặng liếc nhìn cô một cái.
Trước kia, đều là cô đút hắn.
Nhưng mà lần này đột nhiên đưa cho hắn tự uống, càng thêm không muốn uống.
Tô Yên ra tiếng
"Một hơi uống xong, còn hơn là em từng muỗng từng muỗng đút cho anh, bớt chịu tội."
Kỷ Diễn ôm chén, biểu tình càng héo.
Một ngụm một ngụm uống, một bộ dáng phi thường mất mát.
Cô từ trong túi móc ra kẹo đường, lột ra.
Chờ hắn uống xong.
Lúc này, di động Tô Yên vang lên.
Cô từ trong túi lấy di động ra.
Trong bốn ngày này đây là cuộc gọi đầu tiên cô nhận được.
Nhìn thoáng qua tên, Tô Yên đi ra ngoài.
Vốn dĩ, Kỷ Diễn còn không để ý.
Chỉ là trong lúc vô tình ngắm tới túi xách bị mở ra ở trên bàn.
Cái hộp màu đen kia lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt Kỷ Diễn.
Hắn thần sắc đen nhánh, môi mỏng nháy mắt liền mím chặt lại.
Mấy ngày nay, Tô Yên đối hắn thực tốt.
Hắn như là sống ở thiên đường, đều sắp đắc ý vênh váo.
Thế cho nên đều đã quên, còn có một địch nhân tiềm tàng chưa giải quyết.
Vốn dĩ, Tô Yên ở bên ngoài tiếp điện thoại. Là Hướng Trùng gọi tới.
Nói tóm lại, mục đích duy nhất là muốn gặp mặt Tô Yên.
Cô còn nhớ rõ, sổ nhật ký kia còn ở trong tay Hướng Trùng.
Gặp mặt là nhất định.
Chỉ là, Kỷ Diễn bên này còn chưa ổn định, cho nên không có hẹn tốt thời gian, chỉ là nói, về sau có rảnh lại nói...
Điện thoại ngắt, liền nhìn thấy Kỷ Tinh Vũ vẻ mặt mỏi mệt xoa mặt, từ cầu thang quẹo vào, đi tới hướng này.
Hắn trong mắt tràn ngập tơ máu, không phải bộ dáng thiếu niên trương dương thanh xuân ngày xưa.
Nghĩ đến một màn hơn nửa tháng trước nhìn thấy kia.
Cô không phải người xen vào việc người khác.
Chỉ là, Lâm Y Nhân.... cô còn thiếu cô bé một bữa cơm.
Nghĩ xong, Kỷ Tinh Vũ đã đi tới, cùng Tô Yên chào hỏi.
"Cô giáo."
Kỷ Tinh Vũ vẫn luôn kêu Tô Yên là cô giáo, trước nay không thay đổi.
Đại khái là từ khi Tô Yên dạy hắn tới nay, một ngày một ngày thấy trình độ lợi hại của Tô Yên.
Trong lòng là bội phục.
Kêu một tiếng cô giáo cũng không phải là lễ phép, mà là tâm phục khẩu phục.
Sau lại thành thói quen.
"Tôi đến xem anh trai."
Tô Yên nhìn Kỷ Tinh Vũ, nửa ngày sau
Cô ra tiếng
"Cậu thích Lâm Y Nhân?"
Không nghĩ tới Tô Yên sẽ đột nhiên hỏi đến việc này, thế cho nên Kỷ Tinh Vũ sửng sốt.
Sau đó gãi đầu, vẻ mặt chật vật
"Thích."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.