Trình Tinh Dương nhanh chóng bình tĩnh lại, thật vất vả bắt được một con cừu con, vậy đương nhiên không thể buông tha!
“Tất nhiên là vui rồi, bạn học Tô Yên tới đây, cùng nhau tới đây chơi.”
Vừa nói Trình Tinh Dương vừa vẫy vẫy tay với Tô Yên.
Tô Yên không lập tức đứng dậy, ngược lại nhìn về phía Khương Nhiên ngồi bên cạnh.
Khương Nhiên nâng mí mắt, bàn tay to lớn kéo cô đứng dậy, không nói gì, cũng đã đưa Tô Yên tới chỗ đám người kia ngồi xuống.
Trình Tinh Dương nguyên bản chỉ muốn lôi kéo Tô Yên tới chơi.
Loại trò chơi nói thật hay mạo hiểm này, Khương Nhiên từ trước tới nay không tham dự.
Không nghĩ tới lần này thế nhưng kiếm lời, chẳng những Tô Yên cũng chơi, cũng kéo được Khương Nhiên vào.
Khương Nhiên vừa lên bàn, đôi mắt của mọi người sáng lên không ít.
Nhìn trái nhìn phải.
Buổi tối hôm nay, là một vở kịch lớn a.
Hai bên Khương Nhiên, một bên là Triệu Nguyệt, một bên là Tô Yên.
Khi trò chơi sắp bắt đầu, Triệu Nguyệt cười mờ ám đổi chỗ với Diêu Vũ Phỉ.
Vậy nên bên trái Khương Nhiên là Diêu Vũ Phỉ, bên phải là Tô Yên.
Lần này, buổi tối hôm nay ba nhân vật chính đồng thời ngồi xuống.
Trình Tinh Dương cầm một cái đĩa quay, còn có một hộp thẻ. Suy xét thấy Tô Yên là người mới, bèn nói hai câu, “Vì phòng ngừa có người chơi xấu, cho nên lần này, chúng ta chơi cách đơn giản nhất.”
Nói xong, dừng một chút, lại nói:
“Kim đồng hồ màu đỏ này chỉ vào người nào, người đó phải chọn nói thật hay mạo hiểm. Hộp thẻ này, bên trái là nói thật, bên phải là mạo hiểm, tùy tiện rút, công bằng công chính công khai.”
Sau khi nói xong, có người đã gấp không chờ nổi, “Dong dài, quy tắc đơn giản như vậy khẳng định đều hiểu.”
Ngón tay Trình Tinh Dương ấn kim đồng hồ, xoay một cái.
Kim đồng hồ nhanh chóng xoay tròn, thừa dịp lúc này cậu lại nói:
“Vì công bằng, tôi là trọng tài, không tham dự trò chơi, phụ trách xoay kim đồng hồ và rút thăm.”
Khi Tô Yên nhìn thấy nam sinh đầu tiên lựa chọn mạo hiểm, uống một ly rượu trắng ngã rầm xuống mặt đất, cô đã hiểu quy tắc của trò chơi này.
Trò chơi dần dần chơi càng ngày càng hưng phấn, thậm chí múa thoát y đều xuất hiện, Mập Mạp trần truồng dựa vào cửa nhảy vẻ mặt ghê tởm.
Trình Tinh Dương sợ Mập Mạp tiếp tục làm mọi người ghê tởm, vội vàng xua tay, “Được rồi được rồi, tính mày qua cửa, trở về trở về!”
Sau đó, kim đồng hồ lại tiếp tục chuyển động, lần này kim đồng hồ dừng lại, chỉ vào Khương Nhiên.
Cũng không biết ngày thường Khương Nhiên tạo bao nhiêu nghiệt, vừa thấy người được chọn là hắn, Trình Tinh Dương còn có mấy nam sinh cao hứng thiếu chút nữa trực tiếp nhảy lên.
Trình Tinh Dương và mấy nam sinh nhìn nhau cười mờ ám.
Cậu làm bộ dường như không có việc gì ho khan một tiếng, “Anh chọn nói thật hay mạo hiểm?”