Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 418: Tô tiểu gia là nữ sinh 24



Edit: Tinh Niệm

Tô Yên chớp chớp mắt, gật gật đầu

"Được, ta giúp cô."

Dừng một chút, Tô Yên lại nói

"Ta giúp cô báo thù, cô có thể cho ta cái gì?"

Thanh âm nghi hoặc.

Tần Tình Nguyệt lại lần nữa dập đầu một cái với Tô

"Thiếu gia, tôi chỉ có mỗi cái mạng hèn này, vì ngài, nguyện vượt lửa qua sông, không hối tiếc."

Tô Yên nghĩ nghĩ.

Kỳ thật, mạng của cô ấy, cô cũng không cần.

Nhưng đây là thứ duy nhất Tần Tình Nguyệt có thể cho.

Nửa ngày sau, cô gật đầu

"Được"

Đến tận đây, hai ba câu nói đã đạt thành hiệp nghị.

Trong nháy mắt, bóng đêm tiến đến.

Ngõ nhỏ ban ngày náo nhiệt, hiện giờ mới cảm thấy lạnh lẽo.

Trên đường không có bóng người nào.

Đều yên tĩnh giống trước đây.

Chỉ là, tại vùng ngoại thành, có một môn trang có tòa nhà lớn xa hoa.

Nhưng mà tòa nhà này hàng năm đều đóng cửa, như là không có người ở.

Nhưng vừa đến buổi tối, sẽ thường xuyên nhìn thấy có người ra ra vào vào.

Phần lớn thời gian có thể nhìn thấy một đám nam nhân mang theo mấy người nữ tử hôn mê tiến vào trong đó.

Hoặc là, bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.

Tuy nhiên hôm nay lại có chút bất đồng.

Mọi hôm sẽ có thể nhìn thấy những tên đàn ông bừa bãi đáng khinh. Nói chuyện đều mang theo một cỗ ngạo khí.

Hôm nay, đại môn lại mở rộng ra. Ở cửa có mấy thi thể vắt ngang.

Kiểu chết đều là một đao thọc tim mà mất mạng.

Máu tươi vẩy đầy cửa.

Tựa hồ chú định, đêm nay thật không yên ổn.

Con đường chạy dài vào bên trong. Cứ cách hai ba bước thì có một khối thi thể.

Máu chạy dài, hướng về phía tòa nhà bên trong.

Đi hướng thính đường sẽ phát hiện, có một loạt cánh cửa vẫn luôn mở.

Bên cánh cửa lại có một người nằm, trên thân thể cắm một cây đao nhọn, tử trạng thống khổ.

Lại nhìn vào bên trong, rốt cuộc, nghe được động tĩnh.

"Hảo, hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng!!"

Là thanh âm một nam tử sợ hãi xin tha.

Đại khái là biết mình không thắng được đối phương, cho nên chỉ có thể ném xuống binh khí xin tha, mong đợi sống sót.

Chỉ thấy một nam tử đứng cách đó mấy mét.

Dáng người cao gầy mảnh khảnh, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, mặt trên lây dính đầy máu tươi.

Khuôn mặt hắn trắng nõn, ánh mắt có chút lạnh nhạt, giống như trong mắt không chứa bất kỳ tạp niệm gì.

Hắn rũ mắt, nhìn thoáng qua chủy thủ trên tay mình.

Ném xuống.

Keng! rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang.

Mà ở phía sau nam tử, có một cô gái cái sắc mặt tái nhợt.

Nữ tử khuôn mặt xinh đẹp, cô duỗi tay đem một thanh chủy thủ hoàn hảo không tổn hao gì đưa đến trước người nam tử

"Thiếu gia"

Thanh âm khàn khàn, cung kính hô một câu như vậy.

Không sai.

Hai người kia, chính là Tô Yên cùng Tần Tình Nguyệt.

Tô Yên buông xuống con ngươi, mỗi một hành động đều có vẻ tùy ý.

Tiếp nhận lấy chủy thủ.

Căn bản cũng không muốn nghe những người đó xin tha. Từng bước từng bước, tất cả đều giết chết.

Ở trong địa ngục, nếu có ma quỷ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thì đó cũng không phải bởi vì áy náy với việc làm dơ bẩn của mình.

Mà là khuất phục với lực lượng của ngươi.

Ma quỷ chính là ma quỷ, cho hắn một đường sống, thì vẫn là ma quỷ.

Cho nên, cần gì phải nghe giải thích đây?

Chỉ là, giết đến hiện tại, những người đó căn bản không dám phản kháng lại.

Tất cả đều bị tư thái của Tô Yên gặp thần sát thần gặp Phật sát Phật dọa đến mất hồn.

Dao trong tay Tô Yên ngừng lại.

Cô nháy nháy mắt, nhìn chung quanh.

Những thanh sắt dựng thành phòng, mỗi phòng đều có mười mấy nữ tử.

Sắc mặt các cô hoặc là khiếp đảm, hoặc là sợ hãi.

Trên người treo một đám ngọc bài, quần áo lộn xộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.