Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 430: Tô tiểu gia là nữ sinh 36



Edit: Tinh Niệm

Đúng là nhà có con gái mới lớn.

Ách... đương nhiên Tô Giang sẽ không nói loại lời văn vẻ này.

Hắn chỉ biết vỗ vỗ ngực, thực tự hào một câu, làm tốt lắm!

Trái lại, Tô Nam sắc mặt thực thận trọng.

Bởi vì hắn còn nhớ rõ Tô Yên vừa mới nói câu kia.

" Ca ca nói người nào? "

Đây rõ ràng không chỉ dừng lại ở việc đâm người.

Cảm giác, bộ dáng rất quen thuộc a.

Hắn hỏi lại,

"Em còn đả thương những ai?"

Hỏi xong, Tô Nam đẩy đẩy mắt kính, thực nghiêm túc

"Tô Yên, ta là ca ca của em, sẽ không hại em, mau nói thật đi."

Tô Yên do dự,

"Quá nhiều, nhớ không được."

Cũng không thể mỗi lần đều phải bắt đối phương tự nói ra tên rồi cô mới động thủ chứ.

Hơn nữa đôi khi, tên của bọn họ cô cũng không nhớ được.

Tuy rằng hiện tại dung lượng não đã tăng, nhưng so với trước kia, vẫn là nhỏ hơn rất nhiều.

Tự nhiên mà hình thành thói quen như vậy, những thứ vô dụng, sẽ tự động lãng quên.

Tô Giang trừng lớn đôi mắt. Tô Nam cũng sửng sốt.

Đại khái, hai lão ca cũng chưa từng nghĩ đến muội muội ngoan ngoãn đáng yêu của bọn họ, có thể nói ra lời kinh người như vậy.

"Chắc hẳn có thể nhớ kỹ một hai người, em thử nói xem."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu.

Cô xác thật nhớ kỹ hai tên

"Một người là Tào Lập."

Dừng một chút,

"Còn có một người là Tào Lộ."

Giọng nói vang lên, choang một tiếng, cái ly trong tay Tô Giang rơi xuống đất vỡ tan chia năm xẻ bảy.

Tô Giang trừng mắt nhìn muội tử nhà mình

"Em.... không nói giỡn?"

Tô Yên trả lời nghiêm túc

"Không có"

Tô Giang cùng Tô Nam đều trầm mặc, vẫn luôn không nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là Tô Nam đánh vỡ bình tĩnh

"Em giết?"

Tô Yên gật đầu.

Tô Nam lại lần nữa hỏi

"Lý do đâu?"

"Ách....hai người bọn họ xây dựng cái thôn trang, bên trong nhốt lại rất nhiều nữ nhân, cưỡng bách các cô làm một ít chuyện không tốt...."

Nói một nửa, Tô Nam nheo lại mắt,

"Từ từ, em sao lại biết cái thôn trang kia nhốt lại rất nhiều nữ nhân?"

Tô Yên ngẫm lại

"Đêm qua em đi tới đó."

Tô Nam ngay lập tức đứng dậy, nhìn thẳng Tô Yên

"Việc đêm qua, em ở đó??"

"Ân...."

Càng hỏi, Tô Nam càng cảm thấy trong lòng run sợ.

Đây vẫn là muội muội vừa thấy máu liền run liền khóc của hắn sao?

Từ khi hạ nhân tới báo Tô Yên đánh Đao Sẹo, nói thật, hắn không tin.

Thậm chí còn cảm thấy khôi hài, cho đến lúc người kia nói rất nghiêm túc, còn có không ít chứng cứ.

Quan trọng nhất chính là, hỏi Hồng Đậu luôn đi cùng Tô Yên, Hồng Đậu làm chứng.

Lúc này mới khiến Tô Nam khiếp sợ.

Tên Đao Sẹo kia, ở Tào gia công lao đứng đầu, mà công phu, tuyệt đối là số một số hai.

Ai có thể nghĩ đến, thế nhưng bị tiểu muội một của hắn một đao đâm thành người thực vật. nKhông chỉ thế, mà còn ở tiệm ăn chém ba đầu ngón tay người khác.

Cho dù là không tin, nhưng mà hiện tại nghe Hồng Đậu nói, vậy cũng phải tin.

Vốn dĩ ba người cùng nhau ăn cơm nên tính toán hỏi một chút việc này. Ai có thể biết, càng hỏi càng kinh ngạc.

Thế nhưng, là Tô Yên ngày hôm qua chết hai người Tào gia kia.

Đây, sao có thể?!

Tuy là Tô Nam kiến thức rộng rãi, trải qua vô số trắc trở, nhưng chuyện này, vẫn là không cách nào tiếp thu nổi.

Tô Yên không từ chối được, chỉ có thể chậm rãi đem chuyện phát sinh ngày hôm qua nói một lần từ đầu tới đuôi.

Chỉ là, một màn dã thú tới kia hàm hồ lược bỏ đi.

Tô Giang sợ ngây người, Tô Nam cũng không rên một tiếng.

Nghe xong cô nói, phỏng chừng hai người bán tín bán nghi, hoặc là càng nghe càng không tin.

Tô Giang lắc đầu, thanh âm thô cuồng

"Tô Yên, em không thể bởi vì chúng ta cưng chiều em, liền nói chuyện vô căn cứ, công phu của em mấy cân mấy lượng ta cùng nhị ca em còn không biết?"

Giọng nói vang lên, tay Tô Yên đã dừng ở trên cổ tay Tô Giang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.