Em không nhớ đường, không biết trở về như thế nào!!
Tô Yên mờ mịt
"Vậy em trước kia làm sao tìm được ta?"
Tiểu Hồng vẫy vẫy cái đuôi,
"Tê tê tê"
Có Cổ Vương nha.
Cổ Vương rất lợi hại, vô luận ở đâu nó đều có thể chuẩn xác tìm được Tô Yên.
Mà nó sao..., chắc là trời sinh không nhạy cảm đối với phương hướng.
Đối với một con rắn mà nói, đây là một việc làm rắn mất mặt.
Nhớ trước đây, vì sao lại gặp được Tô Yên đây? Đó còn không phải lạc đường, rẽ trái rẽ phải, không biết đường về nhà sao?
Nhớ năm đó, nó vẫn là một con rắn đáng yêu. Tâm tính đơn thuần, ngửi được đồ ăn ngon liền đi tìm. Chỗ nào biết, gặp được con người biết nói xà ngữ. Không chỉ như thế, trên người cô còn mang theo hơi thở làm nó vừa thân cận vừa sợ hãi.
Sau đó thì sao?
Sau đó a, đã bị cô vừa đe dọa vừa dụ dỗ phun ra nội gan.
Tiểu Hồng kỳ thật lúc ấy thực nghi hoặc, cô làm sao biết nội gan mình giải được bách độc, khác với những con rắn khác đây?
Nhưng mà từ thời còn trẻ nó đã bước lên con đường không lối về.
Còn may có Cổ Vương làm bạn, nó mới không tịch mịch.
Hiện giờ.... Cổ Vương còn chưa tỉnh, vẫn còn ngủ.
Mà chính mình, thiếu chút nữa không trở lại được.
Nghĩ đến đây, Tiểu Hồng lại ủy khuất.
Nó duỗi cái đuôi, cho rằng đều là bởi vì Tô Yên vứt bỏ nó ở đằng kia mới có thể xuất hiện việc này.
Lưỡi rắn kia không ngừng thổ lộ, không ngừng ở bên lỗ tai Tô Yên blah blah mang theo u oán, nhấn mạnh kể ra sai lầm của Tô Yên.
Tô Yên nghe đến lỗ tai đều đau.
Vừa vặn có người lại đây, kết quả là cô giơ tay liền đem Tiểu Hồng ném vào trong không gian.
Tiểu Hồng
"····!!!!"
Chờ đến khi cô trở lại phòng.
Lại lần nữa thả Tiểu Hồng ra, Tiểu Hồng cắn cái đuôi,
"Tê tê tê tê tê!!!"
Chị Chị Chị Chị Chị!!!
Tô Yên nghiêm túc
"Em nói yêu cầu đi."
Khúc nhạc dạo ủy khuất này, Tiểu Hồng diễn quá dài, cô trực tiếp đánh gãy, tiến thẳng vào chủ đề.