Chỉ thấy cô nương trước mặt, thực nghiêm túc gật đầu
"Là ta"
Bỗng nhiên, trong mắt Vũ Văn Húc sắc bén cùng mũi nhọn dần dần lui đi.
Nhắm mắt, càng dùng sức lôi kéo tay nàng.
Lại ho khan vài tiếng, nhìn qua càng thêm hư nhược.
Tô Yên thấy hắn không muốn buông ra.
Ý bảo người bên cạnh
"Ngươi tới đẩy hắn về Vương phủ."
"Vâng, cô nương."
Đoàn người khí thế hung mãnh mà tới, lại mênh mông cuồn cuộn rời đi.
Trong vương phủ.
Phòng ngủ.
Ngự y cúi đầu nơm nớp lo sợ băng bó vết thương.
Trong phòng không khí có vẻ nặng nề yên tĩnh.
Tô Yên ngồi ở trên chiếc ghế hoa lê bên cạnh.
Nhìn động tác ngự y.
Vũ Văn Húc dựa vào trên đầu giường, sắc mặt tái nhợt, buông xuống con ngươi, không biết suy nghĩ cái gì.
Trong phòng tràn ngập hương vị dược liệu.
Tô Yên ngồi ở vị trí cách mép giường khá xa.
Trên tay tất cả đều là máu, trên cổ trắng nõn, bị băng gạc bao lấy.
Duỗi tay chạm vào một chút.
Nàng có thể cảm giác được vị trí miệng vết thương kia, đã sắp khép lại, khỏi hẳn.
Không có gì đáng ngại.
Kỳ thật kim sang dược cùng băng gạc này, đối với nàng mà nói, không có tác dụng gì.
Nhưng là sau khi trở lại phủ, hắn vẫn bướng bỉnh cường ngạnh muốn ngự y trước tiên băng bó cho nàng.
Không biết vì sao, sau khi bôi dược, hai người đều an tĩnh.
Vũ Văn Húc không hề liếc nhìn nàng một cái.
Cho đến khi ngự băng bó xong cho hắn.
Viết xuống một phương thuốc, nhìn lướt qua tình hình trong phòng.
Ngự y đầu tiên là cẩn thận nói với Vũ Văn Húc một lần
"Vương gia, miệng vết thương của ngài tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà cũng phải điều dưỡng thật tốt để tránh lưu lại bệnh căn. Đây là phương thuốc bổ khí điều dưỡng thân thể."