Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên kéo váy, đi đến trước mặt núi giả, Vũ Văn Húc trên tay dính máu.
Nàng nhíu mày một chút, thò lại gần
"Bị thương?"
Một tiếng ra miệng, khác với lúc trước, thanh âm có chút nghiêm túc.
Vũ Văn Húc nâng tay dính máu lên, kéo lại tay Tô Yên, sau đó đem người ôm vào trong ngực.
Tô Yên không dám giãy giụa, vạn nhất nếu đụng tới miệng vết thương thì không ổn.
Hắn đầu gác ở trên vai nàng.
Nửa ngày sau, nhận thấy được thân thể nàng cứng đờ.
Hắn môi mỏng thổ lộ
"Không có, là máu của người khác."
Tô Yên vừa nghe, tuy rằng chưa nói gì, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó duỗi tay, ôm lấy hắn.
"Như thế nào lại ở chỗ này? Là tên Hiên Viên Thanh kia bắt chàng tới nơi này?"
Nhắc tới người kia, Tô Yên khẩu khí lập tức thay đổi.
Vũ Văn Húc nắm tay nàng, ra tiếng
"Hắn ở bên cạnh, không biết còn sống hay không."
Thanh âm nhạt nhẽo, phảng phất chính là một việc rất nhỏ.
Tô Yên nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện Hiên Viên Thanh ngã xuống cách đó không xa.
Hiên Viên Thanh cả người là máu, hô hấp mỏng manh.
Tô Yên nhìn thoáng qua phía sau, rồi nói với tiểu thái giám
"Kêu ngự y tới, xem hắn còn cứu được hay không."
Tiểu thái giám theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vũ Văn Húc, nhìn thấy hắn chưa nói gì, vội vàng gật đầu đồng ý
"Vâng"
Sau đó, Tô Yên không hề chú ý đến người ngã trên mặt đất nữa.
Lực chú ý chuyển tới trên người Vũ Văn Húc
"Còn có thể đi hay không?"
Vũ Văn Húc hơn phân nửa thân mình đều dừng ở trên người nàng, cũng không biết là xuất phát từ ý tưởng gì, hắn đôi mắt buông xuống
"Mệt"
Giọng nói vừa dứt, Tô Yên nâng cánh tay hắn, để hắn hơn phân nửa đè ở trên người nàng, cứ như vậy hai người dựa sát vào nhau chậm rãi đi ra ngoài.
Vũ Văn Húc nhìn sườn mặt nàng nghiêm túc.
Bàn tay dính máu lại lần nữa dùng sức nắm lấy nàng.
Dưới ánh trăng, một nữ tử bạch y, một nam tử hắc y, hai người dây dây dưa dưa, dựa sát vào nhau đi phía trước, nhìn qua tốt đẹp cực kỳ.
Không biết an tĩnh bao lâu, Vũ Văn Húc ra tiếng
"Vết thương trên người Hiên Viên Thanh đều là ta làm."
"Ân"
"Ta cũng không mệt, chỉ là muốn ôm nàng."
"Ân"
"Chân ta bình phục rồi."
"Ân.... Hả?"
Tô Yên bước chân dừng một chút, quay đầu đi nhìn Vũ Văn Húc, trong ánh mắt không thể ức chế sáng lên.
Có thể rõ ràng nhìn ra tâm tình nàng thực tốt.
Vũ Văn Húc yết hầu lăn lộn, trong lòng như có thứ gì muốn chui từ dưới đất mà ra.
Nàng cúi đầu, nhìn chân hắn, cẩn thận xác nhận một lần, màu tím đen trên cẳng chân đã toàn bộ rút đi, lại nhìn hắn đi hai bước.
Lúc này mới xác nhận chân hắn thực sự bình phục rồi.
Xem ra, kim linh hoa kia xác thật là dùng được.
Dưới ánh trăng, Vũ Văn Húc ánh mắt sáng quắc, yết hầu lăn lộn
"Nàng muốn gả cho ta không?"
Hắn đột nhiên hỏi ra lời này, làm nàng sửng sốt.
"Ân?"
Vũ Văn Húc nắm chặt tay nàng không bỏ
"Ta có đồ ăn cho nàng ăn mãi không hết, có thể cùng nàng đạp biến non sông."
Tô Yên mờ mịt một cái chớp mắt.
Vũ Văn Húc cho rằng nàng không muốn, trong lòng căng thẳng, vừa mới khẩu khí dò hỏi, ngay lập tức trở nên cường ngạnh
"Không nguyện ý cũng phải nguyện ý, nàng chỉ có thể gả cho một mình ta."
Sau đó, nàng lại bị hắn cường ngạnh ôm ở trong lòng ngực.
Tô Yên đầu bị ấn ở trong lòng ngực hắn, thanh âm rầu rĩ
"Ta vốn dĩ chính là Vương phi tương lai của chàng a, vốn dĩ chính là muốn gả cho chàng mà"
Vũ Văn Húc nghe lời này, tia khẩn trương rốt cuộc tan đi.
Tô Yên ngẩng đầu ra, nghiêm túc nhìn hắn
"Chàng có nguyện vọng gì không?"
Vũ Văn Húc nghe, cười
"Như thế nào? Nàng sẽ thực hiện cho ta?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.