Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 615: Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 37



Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Hành động lôi kéo của Tôn Tình và Tô Yên tự nhiên thu hút sự chú ý.

Trịnh Diệu đang đứng trên bục giảng nhìn thoáng qua Tô Yên.

Hắn ta nở nụ cười đẹp trai, đi về phía cô.

"Em có phải là Tô Yên không? "

Tô Yên gật đầu

"Là tôi."

Đột nhiên, Trinh Diệu quỳ gối trên mặt đất, nói

"Làm người yêu anh nhé?"

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người xung quanh

"Oa ~~~"

"Con mẹ nó, Trịnh Diệu tỏ tình với Tô Yên! "

"Trời ơi, chuyện gì đây a? "

Tô Yên nhìn Trịnh Diệu một lúc.

Trịnh Diệu nở nụ cười tỏa nắng, vươn tay muốn nắm tay Tô Yên.

Tô Yên chậm rì rì lên tiếng

"Tôi không muốn."

Tay Trịnh Diệu cứng đờ ở đó, anh ta nhướn mày.

Có lẽ, từ khi hắn ta bước vào căn phòng này, đến lúc tỏ tình, hắn thậm chí còn không thấy rõ Tô Yên như thế nào.

Tuy nhiên, khi Tô Yên cự tuyệt, rốt cuộc hắn ngẩng đầu, cẩn thận nhìn cô.

Sắc mặt của Trịnh Diệu không hề buồn khổ mà nhiều hơn là tò mò

"Tại sao lại từ chối anh? "

Giọng Tô Yên nhẹ nhàng

"Tại sao phải đồng ý? "

Trịnh Diệu mỉm cười

"Anh không tốt sao? Dù không phải nhìn anh nhất kiến chung tình thì em cũng nên suy xét một chút chứ. "

Nói xong, tầm mắt đánh giá Tô Yên.

Sau một lúc lâu, hắn ta chợt nói

"Em rất giống một cô gái mà anh biết."

Tô Yên nhìn hắn ta nửa ngày

Lấy một viên kẹo sữa dâu từ trong túi ra.

Lột vỏ ăn luôn.

Trịnh Diệu nhướng mày khi thấy hành động của Tô Yên

"Em cũng thích ăn hương vị kẹo sữa này? "

Tô Yên liếc anh ta một cái

"Đúng vậy. "

"Hai người các em, thực sự rất giống."

Tô Yên gật đầu rồi suy nghĩ.

Vì Trịnh Diệu quỳ một chân trên đất, thế nên hắn ta thấp hơn so với Tô Yên.

Tô Yên bước lên trước hai bước, cúi xuống tai hắn nói một câu

"Bạc Vũ có nói với anh rằng, tôi và anh trai cô ta đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn. Cô ta muốn anh tỏ tình, là cố ý muốn nhục nhã anh sao?"

Sau khi Tô Yên nói xong, Trịnh Diệu thân thể cứng đờ.

Cô lùi lại một bước, không nhanh không chậm tinh tế nhấm nuốt kẹo sữa dâu trong miệng.

"Bạc gia gia phong nghiêm cẩn, anh tỏ tình với tôi, thì cũng sẽ không có khả năng lại đi theo đuổi người Bạc gia đâu a."

Lúc này nụ cười trên mặt Trịnh Diệu đã hoàn toàn biến mất.

Sắc mặt biến chuyển mấy lần.

Tay chặt chẽ ôm bóng rổ thật lâu.

Tô Yên lấy một viên kẹo khác từ trong túi của mình, lột ra, chậm rì rì dò hỏi

"Anh nói rằng tôi giống với một cô gái, anh đang nói về ai? "

Trịnh Diệu chỗ nào còn có thời gian trả lời câu hỏi của cô.

Hắn ta đứng lên rồi bước nhanh ra ngoài.

Đã sớm không còn bộ dáng nhẹ nhàng vừa nãy.

Tiểu Hoa kinh ngạc

"Ký chủ, hắn đi đâu vậy? "

"Đi tìm Bạc Vũ. "

Dừng một chút, lại nói tiếp

"Tuy nhiên, hắn ta sẽ không tìm được cô ta đâu. "

"Tại, tại sao? "

"Bởi vì cô ta bị Tiểu Hồng trói đi rồi. "

Câu trả lời của Tô Yên thật nhẹ nhàng.

Tiểu Hoa tức khắc im lặng.

Ký chủ thật hung tàn a ~

"Ký chủ, chị có phải lo lắng cô ta ở trước mặt nam chủ khua môi múa mép, gia tăng sự hiểu lầm của hai người không? "

Tô Yên vừa nghe, lắc đầu

"Không phải. "

"Vậy vì sao chị để Tiểu Hồng đem cô ta trói lại? "

"Nếu cô ta không để cuốn sách đó xuất hiện trong xe, Bạc Phong sẽ không gặp tai nạn."

Nguyên nhân, chỉ vì cô ta kiến Bạc Phong gặp tai nạn mà thôi.

Tiểu Hoa khẽ meo meo hỏi lại lần nữa

"Ký chủ, vạn nhất cô ta thoát ra, nói chuyện này ở trước mặt nam chủ thì làm sao bây giờ? "

Tô Yên rũ mắt, nửa ngày sau lên tiếng

"Em rất để ý đến cô ta? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.