Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Tinh Niệm
Xe không trở về biệt thự mà trực tiếp đi nhà cũ.
Nửa giờ sau, xe ngừng lại trước cửa nhà cũ.
Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn đen nhánh.
Cũng đã đến thời gian ước định.
Trợ lý Trương vội vàng xuống xe, thành thành thật thật đứng cạnh cửa xe, ra tiếng
"Bạc tổng, tới rồi."
Trong xe chậm chạp cũng không có dấu hiệu người muốn xuống xe.
Nhưng là trợ lý Trương biết, đại BOSS khẳng định là nghe được.
Kết quả chỉ thành thành thật thật đứng ở cửa chờ đợi.
Mười phút sau, cửa xe mở ra.
Bạc Phong ra bên ngoài, trên người quần áo chỉnh tề, trừ bỏ hô hấp thô nặng chút thì hết thảy đều bình thường.
Sau đó, Tô Yên cũng từ trên xe đi xuống.
Tóc có chút tán loạn, môi hồng hồng, có chút sưng lên, cũng đều thực bình thường.
Bạc Phong duỗi tay nắm tay cô.
Hai người đi vào bên trong nhà cũ.
Chờ đến khi bọn họ tới, trong nhà yến hội sớm đã bắt đầu.
Buổi tối hôm nay, bố mẹ Bạc thế mà cũng đều lộ diện.
Bạc gia cũng chỉ có những người này.
Tại tòa nhà to lớn đối lập này, không khí yến hội đầy vẻ nghiêm túc cùng long trọng.
Trừ bỏ lão thái thái cùng Bạc Vũ đã gặp qua, trên ghế còn có một người con trai.
Khi ánh mắt Tô Yên rơi xuống người tên kia, bước chân của cô dừng một chút.
Tên kia cũng đối diện với tầm mắt của Tô Yên, sau đó, liền nghe hắn ta gọi một tiếng
"Chị."
Là Tô Lập Thiên.
Tô Yên không có trả lời, chỉ nhìn hắn.
Bạc Phong mắt nhìn tên con trai kia, lại xem Tô Yên.
Không biết là cố ý hay vô tình, chỗ ngồi của hai người bọn họ được an bài ở bên cạnh Tô Lập Thiên.
Tô Lập Thiên lại cực kỳ kính cẩn nghe theo.
Giống như hai người bọn họ là chị em thân thiết lớn lên cùng nhau vậy.
Hắn ta vẫy vẫy tay
"Chị, ngồi đi."
Thậm chí còn thực tri kỷ kéo ra ghế dựa bên cạnh cho Tô Yên.
Bạc Phong trên mặt không có cảm xúc gì, duỗi tay, kéo ra một cái ghế dựa khác, ý bảo Tô Yên ngồi xuống.
Sau đó, hắn ngồi xuống bên cạnh Tô Lập Thiên.
Liếc Tô Lập Thiên một cái.
Làm hắn ta cứng đờ lại.
Trong một cái chớp mắt thân thể phiếm lạnh.
Vội vàng thoát khỏi tầm mắt Bạc Phong.
Lão thái thái ngồi ở vị trí chính đầu.
Nhìn dáng vẻ giống như thực để ý đến bữa tiệc hôm nay, còn cố ý mặc một thân quần áo thêu tay tơ hồng.
Khi lão thái thái nhìn thấy động tác này của Bạc Phong, vẻ mặt không tán đồng
"Tiểu Phong."
Bà chỉ hô Bạc Phong một tiếng.
Lại không có nói cái gì nữa.
Bởi vì ở trường hợp như vậy, trách cứ tôn tử mình sẽ làm hắn mất hết mặt mũi.
Bạc Phong lên tiếng
"Bà nội."
Nhưng mà hắn cũng không có gì thay đổi, giống như là việc gì cũng chưa phát sinh qua.
Cuối cùng, cứ như vậy ngồi xuống.
Tô Yên ngồi ở chỗ trên Bạc Phong.
Ngồi xuống mới phát hiện, ở bên cạnh cô là Bạc Vũ.
Bạc Vũ mặc một kiện váy dài màu đen đai đeo.
Tự nhiên hào phóng.
Bạc Vũ chủ động ra tiếng chào hỏi cùng Tô Yên, bộ dáng điềm mỹ
"Xin chào, chúng ta lại gặp mặt."
Hai người ngồi cùng nhau.
Tô Yên còn chưa nói chuyện, Tô Lập Thiên đã vội vàng mở miệng
"Chị anh lớn lên có vẻ thực giống Tiểu Vũ a."
Bạc Vũ sửng sốt, sau đó lại cẩn thận nhìn nhìn Tô Yên, cười nói
"Ân, thật là có rất nhiều người nói như vậy đó, lúc trước bà nội cũng nói như vậy, đúng hay không, bà nội."
Lão thái thái gật gật đầu, khó có khi lộ ra tươi cười trên mặt.
Dù sao cả đại gia đình nhà họ cũng khó có dịp ngồi cùng nhau ăn cơm.
Tô Lập Thiên vừa nghe Bạc Vũ phụ họa, càng cao hứng, lại nói
"Nhưng mà chị của anh không có khí chất bằng tiểu Vũ, so cẩn thận một chút, vẫn là tiểu Vũ càng đẹp mắt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.