Hơn nữa, đều là lời nói thật, cô cũng không có thêm mắm dặm muối.
Càng quá phận cô còn chưa có nói đâu a.
Suy nghĩ trong chốc lát, cô duỗi tay ôm lấy Quân Vực, an tĩnh một lúc, bồi thêm một câu
"Những việc này em đều có thể tiếp thu, vẫn là thực thích anh."
Quân Vực nghe, trong lòng run lên.
Hắn nỗ lực áp chế bản thân muốn nhếch lên khóe môi.
Làm bộ có chút mất mát
"Vô luận làm cái gì, em đều sẽ thích anh?"
Tô Yên do dự một cái chớp mắt, sau đó gật đầu
"Đúng."
Vừa dứt lời, Quân Vực liền bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước
"Anh nhìn cái tên Trịnh Diệu kia không vừa mắt, cho nên giết chết hắn cũng được?"
Tô Yên
"..... vì sao nhất định phải giết chết hắn?"
Quân Vực vừa nghe, trả lời nhanh nhẹn
"Nhìn hắn, rất không vừa mắt."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Thế, về sau không cho hắn xuất hiện trước mặt anh?"
"Cho nên bé ngoan vì không cho hắn xuất hiện ở trước mặt anh, tính toán trộm gặp mặt hắn?"
Mạch não quỷ dị của Quân Vực làm Tô Yên lại lần nữa trầm mặc.
Hai người ở trên sô pha, ôm thành một đoàn.
Phi thường ân ái.
Nhưng mà Tô Yên lúc này, bị chọc tức có chút bực.
Cô thật là còn chưa gặp qua người nào vô cớ gây rối hơn hắn đâu.
Lần thương nghị cuối cùng, vẫn là Tô Yên nói
"Em sẽ xử lý tốt vấn đề này, anh không cần nhúng tay."
Cô khẩu khí cứng rắn, không muốn để Quân Vực lại có cơ hội lợi dụng sơ hở.
Quân Vực vừa nghe, không có càn quấy nữa, mà là hỏi
"Cần mấy ngày để thể xử lý tốt?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Ba ngày."
Nghe được lời cô.
Quân Vực ấn Tô Yên lại hung hăng hôn hai cái, sau đó một bộ dáng ăn lỗ nặng, nói
"Hy vọng Tiểu Quai có thể tuân thủ, trong vòng 3 ngày xử lý tốt chuyện này."
"Ân"
Tô Yên đồng ý.
Quân Vực cong môi cười.
Chuyện này thương nghị kết thúc, Tô Yên không có tiếp tục trì hoãn.
Bởi vì buổi chiều còn có tiết.
Nhưng mà, từ lúc Tô Yên thừa nhận chính mình thích Quân Vực.
Người này bắt đầu đúng lý hợp tình càn quấy lên.
Đi học?
"Bé ngoan rõ ràng không đi học cũng có thể hiểu, vì sao còn muốn đi làm việc vô nghĩa đó?"
Tô Yên
"Em muốn tốt nghiệp, trốn học sẽ không được qua môn."
Quân -càn quấy -Vực
"Chẳng lẽ tình cảm của bé ngoan đối với anh còn không bằng một tiết học?"
Tô Yên
"Anh...anh, hai chuyện này không thể so với nhau được."
Mỗ Vực nào đó
"Cho nên ở trong lòng bé ngoan, đi học so với anh quan trọng hơn?"
Tô Yên
"·······"
Này đại khái chính là nguyên nhân, cô nhận ra Quân Vực nhưng vẫn không có nói ra.
Lúc trước, khi Tô Yên còn chưa cho Quân Vực biết cô nhận ra hắn.
Tuy rằng hắn làm việc cũng không kiêng nể gì, nhưng vẫn còn sợ Tô Yên không tiếp thu được chuyển biến lớn như vậy, ngẫu nhiên cũng biết thu liễm một ít.
Nhưng từ khi Tô Yên tỏ vẻ thích hắn
Vậy còn cố kỵ cái gì?
Càn quấy còn phi thường đúng lý hợp tình.
Hơn nữa một bộ được tiện nghi còn tất cả đều là Tô Yên sai.
Người này, luôn là có thể một giây đạp lên điểm mấu chốt của Tô yên mà đi.
Tốn thời gian thật lâu, Tô Yên vẫn là thực kiên định rời khỏi hắn để đi học.
Quân Vực một bộ dáng mất mát dựa vào trên sô pha.
Mặt mày buông xuống, mắt thường có thể thấy được hắn không vui.
Tô Yên sửa sang lại mình, vốn dĩ đã đi tới cửa, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Do dự trong chốc lát, nói ra một câu giống như là an ủi
"Chúng ta buổi tối sẽ còn gặp mặt."
Quân Vực mí mắt giật giật, thanh âm không biết vì sao mất mát hơn rất nhiều.
"Dù là buổi tối, bé ngoan cũng vẫn lấy đủ loại lý do đẩy anh ra."
Bộ dáng này, hơn nữa thanh âm trầm thấp khổ sở kia.
Người không biết còn tưởng rằng Tô Yên là tra nữ đâu.