Bạc Phong cười như không cười lặp lại những lời này.
"Bà có từng nhớ, làm thế nào cô ta trở thành em gái con không?"
Ngay cả khi Bạc Phong không đề cập đến vấn đề này, lão thái thái cũng muốn nói.
"Con bé đã cứu cháu, không chỉ cứu cháu, mà còn cứu ta."
"Khi cháu còn nhỏ, đã bị bắt cóc, là cô ta không màng nguy hiểm cứu cháu ra. Nhìn như vậy, xác thực là cô ta đã cứu cháu. "
Sau đó, Bạc Phong lại nói một câu
"Mười năm trước, chúng ta không bắt được những kẻ bắt cóc. Bà không cảm thấy nghi ngờ sao?"
"Cháu bị chúng đánh thuốc mê mang đi, khi tiểu Vũ cứu cháu, trùng hợp bọn bắt cóc không có mặt ở đó, nên mới có thể cứu cháu ra ngoài."
Lão thái thái dừng lại một chút, lại nói
"Sau đó, khi bọn bắt cóc biết sự tình bại lộ, liền chạy thoát. Cháu chưa nhìn thấy bộ mặt thật của kẻ bắt cóc, tiểu Vũ cũng nhìn không rõ ràng, nên lúc ấy chậm chạp không bắt lấy chúng."
Bạc Phong hạ mắt xuống, lạnh lùng lên tiếng
"Mặc dù cháu chưa nhìn thấy, nhưng cháu đã nghe thấy giọng nói của kẻ bắt cóc."
Lão thái thái kinh ngạc,
"Có thật không?"
"Bọn bắt cóc còn quang minh chính đại tới nhà của chúng ta, đó chính là hai người ở viện cô nhi đưa Bạc Vũ tới."
Lão thái thái sững người một lúc, rồi cau mày
"Không, sẽ không."
Nội tâm cơ hồ cự tuyệt theo phản xạ.
Bạc Phong lên tiếng
"Khi cháu phát hiện, vốn chỉ là muốn nhìn một chút Bạc Vũ tới Bạc gia rốt cuộc có mục đích gì, sau đó phát hiện, có lẽ, cô ta chỉ muốn vào Bạc gia hưởng vinh hoa phú quý, cho nên cháu liền không nhắc lại."
Lão thái thái nhướn mày, đại khái không thể chấp nhận rằng cháu gái nuôi của mình là người đã bắt cóc cháu trai bà.
"Con, con bé cũng đã từng cứu ta."
Thời điểm nói chuyện, tay nắm tay vịn nổi đầy gân xanh.
Bạc Phong gật đầu
"Ban đầu, cháu luôn nghĩ rằng cô ta đã cứu bà, cho nên không nhắc đến chuyện bắt cóc kia."
Sau đêm qua, cháu suy nghĩ lại, có lẽ cứu bà cũng là chuyện được thiết kế sẵn rồi.
Trên người bà vẫn luôn mang theo thuốc trợ tim, hơn nữa đều sẽ kịp thời đổi mới.
Như thế nào ngày đó, vừa vặn hết thuốc, lại vừa vặn được cô ta cứu?"
Khuôn mặt lão thái thái ngày càng nghiêm túc.
Trầm mặc ngồi ở đó.
Trước cổng, Bạc Vũ mặc váy hồng đứng ở cạnh tường.
Cô ta không nghe được tất cả, nhưng hai câu cuối thì rõ ràng.
Bị phát hiện?
Bạc Vũ sắc mặt lạnh nhạt, lóe lên một tia tàn nhẫn.
Cô ta đã thấy được cảnh lão thái thái đồng ý cho Tô Yên trở thành cháu dâu của Bạc gia.
Trong đầu, âm thanh hệ thống lạnh băng
"Nhắc nhở, nhiệm vụ sắp thất bại, sắp tiến vào mạt sát, mời ký chủ tìm cách càng sớm càng tốt."
Vào lúc lời hệ thống phát ra, cô ta xoay người bước ra ngoài.
Nghĩ cách?
Hiện giờ, chỉ còn một cách.
Cũng đơn giản nhất.
Trước khi kết thúc nhiệm vụ, giết chết Tô Yên.
Hai tay Bạc Vũ siết chặt, đôi mắt mang theo lạnh lẽo.
Sau đó, xoay người đi ra ngoài.
.......
Tô Yên tan học, đi về nhà.
Khi cô đến trước cửa nhà, có người đã đứng đó đợi cô.
Là Bạc Vũ.
Bạc Vũ mặc quần jean áo phông trắng giống như Tô Yên, kiểu tóc cũng giống cô.
Hai người giằng co hồi lâu, Bạc Vũ bóc một viên kẹo, cúi đầu ăn.
"Lại gặp nhau, Tô Yên."
Cô ta cúi đầu, bộ dáng vô tội lên tiếng.
Tô Yên chớp chớp mắt, dõi theo nhất cử nhất động của cô ta.
Cũng cúi đầu, lấy một viên kẹo từ trong túi của mình.