Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên đứng, cúi đầu nhìn Diệp Tiêu ngồi ở mép giường.
Trầm mặc trong chốc lát, nói
"Nghỉ ngơi đi, em có thời gian lại đến thăm anh."
Diệp Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, thành thành thật thật đáp ứng.
Tô Yên thấy hắn đáp ứng rồi, cũng không có nói gì nữa, đi ra ngoài.
Lúc này, bỗng nhiên một đám quân nhân đã qua huấn luyện vọt vào.
Chặn đường đi Tô Yên.
Bước chân cô dừng lại đứng ở tại chỗ.
Lúc này, có một quân nhân ra tiếng
"Ai là Diệp Tiêu?"
Người ngồi ở mép giường khàn khàn ra tiếng
"Là tôi."
Tên dẫn đầu gật đầu
"Đi theo chúng tôi."
Nói xong, quân nhân dẫn đầu kia liền đi tới mép giường.
Chỉ là, ngay cả người hắn cũng chưa đụng tới, đã bị Tô Yên ngăn lại ở tại chỗ,
Tay Tô Yên, ấn bả vai tên dẫn đầu kia
"Ai mệnh lệnh cho cậu tùy tiện mang người của tôi đi?"
Tên kia đầu tiên là sửng sốt, theo sau nhìn Tô Yên một hồi lâu.
Bởi vì áo khoác quân phục của Tô Yên đã cởi ra, cô chỉ mặc một cái áo trắng dài, tuy rằng có thể nhìn ra cô là một quân nhân.
Nhưng cũng không nhìn ra quân hàm của cô.
Tô Yên mặt không biểu tình nhìn người kia
"Ta là Tô Yên."
quân nhân dẫn đầu kia trố mắt, sau đó lập tức hành quân lễ
"Tô thượng tướng!"
Tô Yên cúi đầu sửa sang lại một chút áo khoác trong tay
"Muốn mang Diệp Tiêu đi chỗ nào?"
Tên dẫn đầu kia do dự trong một cái chớp mắt
"Tô thượng tướng, đây là cơ mật."
"Ai mệnh lệnh?"
"Này....."
Người dẫn đầu cũng đang do dự, tựa hồ không muốn nói.
Tô Yên cúi đầu, động tác sửa sang lại áo khoác dừng một chút, bỗng nhiên giơ tay, nắm lấy cổ áo tên kia.
Vung sang bên cạnh.
Phanh!
Tên dẫn đầu như là diều dứt dây, bị Tô Yên trực tiếp quăng gãy cả sô pha.
Tô Yên giật giật mày, nhìn thoáng qua tay mình.
Lực lượng thân thể này, so với trong tưởng tượng còn cường đại hơn.
Tên dẫn đầu kia ngã vào chỗ đó hơn nửa ngày cũng chưa bò dậy.
Tức khắc, phòng bệnh này lập tức an tĩnh.
Tô Yên dựa vào ở ven tường,
"Quân nhân, chính là phải tuyệt đối phục tùng thượng cấp. Nếu đã làm không được, còn làm quân nhân làm gì?"
Hỏi có một vấn đề mà cọ tới cọ lui, nửa ngày cũng nói không nên lời.
Người cô cứu trở về, vốn là phải do cô an bài.
Chỗ nào đến lượt người khác đùa nghịch, dùng hai chữ cơ mật để nhúng tay?
Tiểu Hoa hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng nói thầm
"Nếu không phải bởi vì hắn là nam chủ đại nhân, ký chủ khẳng định sẽ không quản."
Ký chủ quá cool!
Vĩnh viễn đều sẽ có đặc thù đối đãi với nam chủ đại nhân.
Hồi lâu sau, tên quân nhân bị vứt kia rốt cuộc từ trên mặt đất bò lên.
Tô Yên nói
"Nếu không nói, vậy gọi điện thoại cho thượng cấp của cậu, để hắn tự mình tới gặp ta."
Tên kia sửng sốt.
Khẩu khí thật lớn a.
Nhưng mà nghĩ lại, cô là Tô Yên, Tô thượng tướng.
Một người không dựa gia tộc, mà dựa vào chiến công hiển hách thượng vị, là nữ thượng tướng duy nhất, xác thật là có tư cách nói lời này.
Do dự xong, hắn vẫn lấy đồng hồ điện tử ở cổ tay điểm vài cái.
Sau đó, đi ra bên ngoài phòng bệnh.
Phòng bệnh yên tĩnh một mảnh.
Diệp Tiêu ngồi ở mép giường có chút bất an, sắc mặt tái nhợt.
"Tôi... có phải gây thêm cho cô phiền toái hay không?"
Thanh âm khàn khàn, nghe vừa suy yếu lại vừa cẩn thận.
Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn.
"Không có gì mà phiền toái hay không. Anh nghỉ ngơi thật tốt đi."
Nếu dựa theo cách hành sự của nguyên thân.
Cô ấy cũng không có đáp ứng kết hôn cùng Diệp Tiêu, chờ đến khi nguyên thân rời khỏi bệnh viện, thực mau có một đám người tới mang Diệp Tiêu đi.
Sau đó, nguyên thân liền không còn gặp qua Diệp Tiêu nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.