Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Khi giọng nói vừa dứt, trong tay Tô Yên, đã nhiều hơn một cây súng lục màu trắng.
Sau đó, nâng tay lên, súng lục nhắm ngay giữa mày Tôn Hi.
Toàn trường yên tĩnh.
Tôn Hi sắc mặt đã phi thường khó coi, càng nhiều hơn là không thể tin tưởng.
Súng trong tay cô chậm rãi hạ xuống.
Cuối cùng, nhắm chuẩn vị trí trái tim Tôn Hi, dừng lại.
Tôn Hi cắn chặt răng, từng câu từng chữ
"Cô dám."
Cơ hồ là vừa mới nói xong.
Phanh!
Tô Yên đã bóp cò súng.
Ánh mắt Tôn Hi co rụt lại, người chung quanh cũng đồng thời thay đổi sắc mặt.
Tôn Hi ra sức nhảy sang bên trái.
Nhưng hắn làm sao có thể theo kịp tốc độ viên đạn?
Viên đạn màu bạc trực tiếp xuyên qua ngực hắn
Lực viên đạn bắn vào, làm hắn ngã trên mặt đất.
Đạn xuyên ngực, để lại một lỗ thủng đầy máu.
Xoát một chút, Tôn Hi sắc mặt tái nhợt
"Tôn thiếu tướng!"
Thuộc hạ của Tôn Hi tất cả đều luống cuống tay chân.
Sôi nổi tiến lên xem xét tình huống.
Thanh âm Tô Yên thong thả lần thứ hai vang lên
"Dĩ hạ phạm thượng, ai cứu, cùng tội."
Tầm mắt cô đảo qua mọi người.
Khiến bọn hắn lập tức cứng đờ tại chỗ.
Đỡ cũng không phải, không đỡ cũng không phải.
Tôn Hi có được bối cảnh cường đại là gia tộc Tôn thị, là con trai Tôn Minh thượng tướng, Tô thượng tướng đôi mắt cũng không nháy nổ súng một phát.
Bọn họ chỉ là tép riu không có bối cảnh.
Đi lên không phải là chết sao??
Xem bộ dáng vừa nãy, cô là thật sự muốn mạng Tôn Hi!
Nếu Tôn Hi thiếu tướng không né, thật sự đã trực tiếp chết ở nơi này!
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, còn có thân phận trên người.
Bọn họ thật sự không dám trêu chọc cô.
Tôn Hi quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, máu chảy đầy đất.
Đau đến gân xanh đầy đầu, nhìn như là sắp ngất xỉu vậy.
Cuối cùng, phó quan của Tôn Hi vẫn đứng dậy.
Hắn hành quân lễ với Tô Yên, nói
"Tô thượng tướng! Tôn Hi thiếu tướng là vi phạm lần đầu, còn mong ngài cho Tôn Hi thiếu tướng một lần hối cải để có cơ hội sửa sai!"
Nói xong, phó quan khom lưng 90 độ với Tô Yên, thành khẩn.
Tô Yên đùa nghịch súng trong tay.
Mà Diệp Tiêu lại nhìn máu chảy đầy đất, sợ tới mức chân đều đứng không yên.
Gắt gao lôi kéo ống tay áo Tô Yên, dù cho hắn cực lực áp chế chính mình, nhưng mà vẫn để Tô Yên cảm giác được run rẩy cùng sợ hãi.
Cô quay đầu lại nhìn Diệp Tiêu.
Thấy hắn vẫn luôn cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình trên mặt.
Cô duỗi tay, nâng cằm Diệp Tiêu lên.
Để hắn nhìn thẳng cô.
Tô Yên lên tiếng
"Sợ hãi?"
Diệp Tiêu run rẩy môi, sắc mặt so với lúc nãy càng tái nhợt.
"Có, có chút"
Tô Yên nhìn kỹ hắn thật lâu.
Phát hiện hắn là thật sự sợ hãi.
Điều này khiến cô có một cái chớp mắt giật mình.
Cô chớp mắt, nâng tay lên, kéo khuất rèm vải phía sau.
Khi rèm vải hoàn toàn khép lại, thanh âm lãnh đạm vang lên.
"Nâng người đi ra ngoài, về sau đồ vật dính máu, không sạch sẽ, không được mang tiến vào.")
Nghe lời cô nói.
Người không biết còn tưởng rằng Tôn Hi là cái đồ vật gì dơ bẩn.
Tôn Hi che lại nơi bị thương, một búng máu từ trong miệng phun ra.
Cuối cùng hoàn toàn ngất đi.
Phó quan kia vừa nghe, trong mắt hiện lên vui mừng.
"Vâng."
Đồng ý một tiếng, bận rộn lo lắng nâng Tôn Hi đi ra ngoài.
Tôn Hi là cấp trên của bọn họ.
Nếu hắn chết, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ chịu liên lụy.
Dù sao tới bệnh viện một chuyến, cấp trên chết, bọn họ ngược lại là hoàn hảo không tổn hao gì đi ra ngoài.
Sợ là gia tộc Tôn thị không có khả năng dễ dàng buông tha bọn họ.
Có nhân viên y tế bận rộn lo lắng xử lý vết máu trên mặt đất.
Trải qua chuyện vừa nãy, tất cả mọi người đều an an tĩnh tĩnh làm việc trong tay, không ai dám lắm miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.