Hắn yếu như vậy, đi ra ngoài bị người ta khi dễ thì làm sao bây giờ?
Bởi vì dù sao đây cũng không phải là trái đất trước kia.
Chín mươi chín phần trăm người dân ở đây đều có gen đột biến.
Người này có khi ngay cả một người phụ nữ cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Nghĩ như vậy, Tô Yên cau mày
"Nhớ chăm sóc tốt bản thân, em sẽ kiểm tra mỗi ngày. Nghe không?"
Diệp Tiêu ngồi đó gật đầu thành thật.
"Nghe rồi."
Lúc này, lông mày cau chặt của Tô Yên mới buông lỏng.
"Nhớ phải dưỡng cho tốt, em phải đi rồi."
Diệp Tiêu lo lắng mở miệng
"Em, em mỗi ngày sẽ đến gặp tôi sao?"
Bởi vì quá lo lắng, đỏ ửng vừa mới rút đi, lại lần nữa lan tràn trên mặt.
Tô Yên không trả lời ngay, mà hỏi lại
"Anh muốn em đến mỗi ngày?"
Diệp Tiêu ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt trông mong nhìn Tô Yên, đỏ mặt gật đầu.
"Muốn"
Tô Yên nghe thấy, khuôn mặt cô cuối cùng cũng có chút vui sướng.
Nhưng chỉ là cong cong môi.
"Được, mỗi ngày đều đến."
Diệp Tiêu vẫn luôn bị cô nhìn, lại bắt đầu khẩn trương.
Khăn trải giường màu trắng trong tay đều biến dạng.
Cúi đầu, đỏ mặt đồng ý
"Tôi, tôi sẽ đợi em mỗi ngày."
Tô Yên còn chưa có phản ứng, nhưng Tiểu Hoa lại rất phấn khích.
"Ký chủ, nam chủ đại nhân cũng quá ngây thơ đi?? Làm em, làm em dường như thấy được bộ dáng khi xưa của chị a."
Tiểu Hoa lên tiếng cảm thán, vẫn luôn không nhận được ký chủ đáp lời.
Tô Yên
"......"
Cho đến khi Tô Yên bước ra khỏi phòng bệnh, một lúc sau, cô nói
"Trong mắt em, ta hiện tại như thế nào? "
Tiểu Hoa trầm mặc trong chốc lát, do dự nửa ngày, cuối cùng quyết định nói sự thật
"Ký chủ hiện tại là một người có thể bức bách nam chủ đại nhân.... hôn môi."
Ngẫm lại, ký chủ trước kia, lần hôn môi nào cũng đều là bị động thừa nhận còn gì.
Nhưng theo thời gian lại dần dần thay đổi.
Ký chủ không chỉ chủ động hôn nam chủ.
Hiện tại còn dám ép nam chủ đại nhân hôn môi.
Nhìn vào dấu vết màu xanh tím bị véo trên khuôn mặt của nam chủ đại nhân.
Lại nhìn ký chủ nhà mình một lần nữa, hôn xong liền vỗ mông rời đi.
Mặt không đổi sắc, tim không đập.
Ah, tất nhiên, nó vẫn là yêu ký chủ nhất.
Tô Yên nghe lời của Tiểu Hoa, không trả lời lại.
Lấy găng tay màu trắng ra khỏi túi, đeo vào.
Đằng sau, Triệu phó quan vẫn luôn đi theo bên cạnh Tô Yên, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tô Yên nâng mí mắt liếc nhìn anh ta một cái
"Triệu Lâm, cậu muốn nói cái gì?"
Triệu Lâm ho nhẹ một tiếng, vẫn hạ quyết tâm nói
"Thượng tướng, Tôn Hi đó không phải là đèn cạn dầu, người này từ trước đến nay có thù tất báo, ngài thiếu chút nữa làm hắn mất mạng. Hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."
Mí mắt Tô Yên hạ thấp
"Ân"
Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, khiến Triệu Lâm một lúc sau mới phản ứng.
Không còn?
Không còn???
Triệu phó quan lại lần nữa lên tiếng
"Bây giờ thuộc hạ nên làm gì? "
Triệu Lâm đã đi theo Tô Yên nhiều năm, cùng nhau vào sinh ra tử. Hắn ta là một cấp dưới rất trung thành.
Cô biết hắn lo lắng chuyện gì.
Tôn Hi không đáng sợ, đáng sợ chính là người sau lưng Tôn Hi.
Gia tộc Tôn thị, Tôn Minh thượng tướng.
Tôn thị gia tộc dù sao cũng đã sừng sững bao nhiêu năm qua.
Triệu phó quan đang muốn nói tiếp.
Tô Yên dừng bước liếc nhìn hắn.
"Sợ cái gì, nếu tôi không chết, cậu cũng không chết."
Giọng nói vừa ra, Triệu phó quan sửng sốt.
Sau đó lập tức hành quân lễ
"Vâng"
Tô Yên thấy hắn đã bớt lo lắng, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
"Nhớ rõ về sau, mỗi ngày để trống hai giờ trong lịch trình của ta."
"Vâng."
Triệu Lâm nói tiếp
"Thượng tướng nên có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi."
Thanh âm Tô Yên lãnh đạm
"Không phải nghỉ ngơi, mà là đi chăm sóc hắn. "
_ _ _ _ _ _
Uyển: sau mình nghi vi diện này Yên tỷ nằm trên nhỉ ~~