Bởi vì Tô Yên nói như vậy, chứng tỏ cô đồng ý hắn đi tìm cô.
Tô Yên hỏi một câu
"Anh có thể chứ?"
Ở trong ấn tượng của Tô Yên, hắn từ khi dọn vào nhà, liền rất ít ra cửa.
Cô thật sự sợ hắn đi lạc.
Diệp Tiêu nỗ lực gật đầu, gật thật lâu, mới nhớ ra cô không nhìn được.
Liền nói
"Anh có thể."
Lần trò chuyện này sắp kết thúc, Diệp Tiêu chậm rì rì hỏi
"Em nhớ anh chứ?"
Tô Yên lên tiếng
"Ân."
Diệp Tiêu vui vẻ cười
"Được."
Nói xong, điện thoại rốt cuộc cắt đứt.
Tiểu Hoa ở bên cạnh phát ra nam âm non nớt
"Diệp Tiêu tiên sinh, ngài muốn đi tìm chủ nhân sao?"
Diệp Tiêu gật đầu.
"Ân"
Tiểu Hoa tại chỗ xoay một vòng tròn
"Oa ~~ ngài rốt cuộc cũng chủ động, thực vui vẻ."
Sau đó Tiểu Hoa lại nói
"Có cần Tiểu Hoa tìm cho ngài lộ tuyến gần nhất đến quân khu không?"
Diệp Tiêu do dự trong chốc lát, gật đầu
"Được"
"Leng keng, lộ tuyến hình thành. Đi tuyến đường bộ thứ nhất đến trạm xe phía đông, sau đó chọn tuyến xe số 3, liền có thể trực tiếp đến quân khu. Diệp Tiêu tiên sinh cố lên!"
Diệp Tiêu lộ ra tươi cười.
"Được."
Trước khi ra cửa, Tiểu Hoa còn không quên tiến hành tư tưởng giáo huấn với Diệp Tiêu
"Diệp Tiêu tiên sinh, chủ nhân là cực kỳ thích ngài, trong cảm nhận của chủ nhân, ngài còn quan trọng hơn cả thế giới, cho nên ngài hãy yên tâm đi!"