Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm
Rốt cuộc, vẫn là hắn nhịn không được đứng lên.
Thẳng tắp đi tới trước mặt Tô Yên.
Ánh mắt Hoa Khuynh trên dưới quét một vòng.
"Sững sờ ở đây làm gì? Không biết ngồi xuống?"
Tô Yên nhìn trái nhìn phải
"Không có chỗ ngồi."
Hoa Khuynh nhìn nàng
"Không biết tới tìm ta?"
Tô Yên cúi đầu
"Chàng không có nói với ta."
Hoa Khuynh nhìn nàng héo héo.
Hắn trầm mặc một cái chớp mắt
"Ta không nói, nàng liền không tới tìm ta?"
Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt
"Nhỡ đâu chàng không muốn cho ta tìm chàng thì làm sao bây giờ?"
Nói xong, nàng lại cúi đầu.
"Chàng không cảm thấy ta là ân nhân cứu mạng của chàng.
Ta không có tu vi cũng không thể giúp được chàng.
Chàng không muốn ta tham gia, đến lúc đó lại tức giận, không phải lại muốn cắn ta?"
Hoa Khuynh nhìn nàng một bộ dáng héo héo, tới gần, ôm người lên
"Ta khi nào không nhận? Mấy ngày nay, nàng đây là nhớ kỹ việc ta cắn nàng, cố ý muốn trả thù?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn
"Là chàng nói không muốn ta cứu, còn không phải là không muốn thừa nhận sao."
Hoa Khuynh nhìn nàng, đây là đang giận hắn?
Oán hắn ngày ấy nói lời kia?
Nếu là thay thành người khác, không chừng hắn đã sớm một chưởng đánh chết.
Chính là nhìn nàng ở chỗ này bắt lấy không bỏ, hắn thế nhưng cảm thấy, mấy ngày nay giận dữ trong lòng bị ném tan.
Hắn dán bên tai Tô Yên
"Ân nhân vĩnh viễn là ân nhân."
Thanh âm trầm thấp mà dụ hoặc.
Tô Yên liếc hắn một cái
"Gạt người."
Ngày trước hắn cũng không nói như vậy.
Đầu Hoa Khuynh chôn ở bả vai nàng, khẽ cắn vành tai Tô Yên, ý cười truyền ra
" Ngày đó, là ta quá tức giận."
Tô Yên nhìn hắn, thực nghiêm túc
"Tức giận cái gì?"
Hoa Khuynh thở dài
" Giận nàng, thiếu chút nữa đã chết."
Tô Yên lúc này mới nhớ tới, nàng biết nếu bị hóa đá, chỉ cần tắm nước hồ thánh thì sẽ không có việc gì.
Nhưng mà hắn không biết.
Cho nên hắn cho rằng mình sẽ bị hóa thạch vĩnh viễn?
Tô Yên lúc này mới hiểu được hắn giận cái gì.
Nàng liếm khóe môi một chút
"Vậy, chàng nói không cần ta cứu, không cần ta giúp thì sao?"
Khí nóng truyền vào bên tai nàng
"Tất nhiên là ta muốn. Nhưng nàng không thể xảy ra chuyện."
Tô Yên nghe hắn nói, tay vẫn luôn thả lỏng, lúc này mới vươn ra, ôm lấy hắn
"Được."
Nàng lên tiếng.
Nàng chưa bao giờ tùy tùy tiện tiện đáp ứng người khác.
Nàng đáp ứng, đều sẽ nghiêm túc làm.
Hoa Khuynh tất nhiên là cảm nhận được nàng đáp lại.
Hắn trong lòng bốc lên một cỗ vui sướng.
Lúc này, Tiểu Hoa thanh âm vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ ngôi sao thứ hai đã sáng. Ký chủ cố lên!"
Từ khi đi vào thôn Xà Nhân này, tựa hồ loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Được nàng đáp lại, giống như sẽ làm hắn cực kỳ cao hứng.
Nhìn nàng bị thương một chút, trong lòng lửa giận cũng không khống chế được phát ra bên ngoài.
Sẽ làm ra một ít chuyện mà ngày trước hắn tuyệt đối sẽ không làm.
Hắn biết, mình là để ý nàng.
Chỉ là để ý bao nhiêu, hắn không có nghĩ đến, cũng lười suy nghĩ.
Nàng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Đi tìm hiểu rốt cuộc có bao nhiêu để ý, lại có ích lợi gì đâu?
....
Ở thôn Xà Nhân không bao lâu.
Tô Yên cùng Hoa Khuynh liền chuẩn bị rời đi.
Dù sao tới chỗ này mục đích là vì Thánh Khí.
Hiện giờ lấy được, tự nhiên cũng muốn rời đi.
Hắn muốn tìm một nơi an tĩnh, hoàn toàn hóa thành hoàng kim cự mãng.
Ra khỏi thôn Xà Nhân, đó là vùng đất hoang.
Tô Yên tu vi chưa khôi phục.
Đi được vài bước, liền bị Hoa Khuynh ôm ngang lên.
"Ân nhân muốn đi đâu?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.