Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Hoa Khuynh nhìn bộ dáng nàng, biết nàng muốn thuyết phục hắn lần nữa.
Có lẽ vừa rồi mới được hôn, hắn tựa hồ cũng không tức giận.
Ngược lại còn rất phối hợp
"Tất cả đều của ân nhân."
Tô Yên nghe vậy gật gật đầu, nàng bắt đầu đếm ngón tay, lên tiếng
"Lúc trước ta làm chàng bị thương, chàng rất khổ sở. Mạng chàng là của ta, vậy nên ta có thể làm bất cứ điều gì với chàng."
Nếu mạng đã là của nàng, nàng có quyền giết hoặc sống, làm tổn thương hay tra tấn.
Đều do nàng định đoạt.
Việc này có chút quá phận.
Nhưng nghe vào tai Hoa Khuynh, không biết tại sao ánh mắt ngày càng nóng rực.
Hắn hôn lên môi nàng,
"Ân nhân nói thật sao??"
Tiểu Hoa yên lặng nghe, nhịn không được phun tào,
"Ký chủ, hình như hắn có vẻ rất cao hứng?"
Tô Yên cũng nhìn thấy.
Nàng đưa tay ra ôm lấy hắn.
Sau một lúc lâu, nàng bỗng nhiên thở dài một hơi.
Có lẽ, hắn chính là không có cảm giác an toàn?
Hắn luôn thích nói rằng mình hoàn toàn thuộc về nàng.
Trước đây, Tô Yên không có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Chỉ có lúc này đây, nhìn nàng nói mấy lời ngụy biện kia.
Hắn ngược lại rất cao hứng.
Bởi vì hắn thuộc về nàng.
Cho nên, nàng không thể vứt bỏ hắn.
Chết trong tay nàng, là một việc rất cao hứng sao?
Nàng suy nghĩ thật lâu, nghĩ nghĩ, lại không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn.
Chỉ ôm hắn, không nói gì thêm.
Sau một lúc lâu, nàng nói
"Chàng vĩnh viễn là của ta. Là người quan trọng nhất."
Hoa Khuynh khóe môi ngậm ý cười càng sâu.
Ban đêm, Tô Yên không có rời đi.
Ngược lại lôi kéo hắn đi tới phái Thanh Sơn.
Đi đến nhà gỗ của nàng.
Hoa Khuynh mặc cẩm y hoa phục đứng trước ngôi nhà gỗ nhìn qua có vẻ không hợp nhau.
Tô Yên kéo hắn vào trong.
Hắn hiếm khi không nói lời nào.
Ngược lại rất chờ mong với căn phòng này.
"Đây là nơi ta sống."
Nàng lên tiếng.
Hắn cẩn thận nhìn kỹ, độ chuyên chú kia, so với lúc trước hắn nhìn cung điện Yêu Vương còn cẩn thận hơn.
Tô Yên lại hỏi
"Sao lại nhất định phải xuống tay với Thanh Sơn. "
Hoa Khuynh nhìn Tô Yên, gắt gao ôm nàng, nói từng câu từng chữ
"Chỉ khi xóa bỏ toàn bộ giới Tu Tiên, thì ân nhân mới không có chỗ để đi, sau này chỉ có thể ở cùng một chỗ với ta."
Tô Yên
"......."
Thì ra là do cái chủ ý này.
Nàng nghiêm túc nói
"Ta về sau chỗ nào cũng không đi, chàng ở đâu, ta sẽ ở đó."
Hoa Khuynh
"Trước đây ân nhân cũng nói như vậy, làm ta tin là thật, cho rằng ân nhân vĩnh viễn sẽ không rời đi."
Tô Yên
"Chàng...... "
Hoa Khuynh cầm tay nàng, thanh âm dịu dàng
"Nếu một ngày ân nhân cảm thấy không thể ở lại bên ta, có thể một kiếm giết ta, ta cũng chưa từng có phòng bị với nàng. "
Tô Yên bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Một câu cũng không nói nên lời.
Hoa Khuynh lôi kéo nàng, đi vòng quanh căn nhà nhỏ này.
Hắn nghiên cứu ngôi nhà nhỏ rất cẩn thận.
Từ đầu đến cuối.
Không bỏ sót một chỗ nào.
Cho đến khi nghiên cứu xong toàn bộ.
Hoa Khuynh bế Tô Yên đi đến mép giường,
"Ân nhân."
Thanh âm hắn trầm xuống.
Trở nên cực kỳ gợi cảm.
Hắn hôn xuống, từng chút từng chút một.
Làm cho người ta thấy cảm giác vừa nghiêm túc vừa dụ hoặc.
Trong nháy mắt, Tô Yên bị hắn đè lên giường.
Bên ngoài khẩn trương giằng co.
Trong căn phòng lại mơ hồ xuân tình cùng ái muội.
Bình minh dần dần lên cao.
Bọn họ cũng nên nghỉ ngơi.
Một canh giờ sau.
Tô Yên bởi vì cả ngày bôn ba mệt nhọc, cộng thêm một hồi tình sự.
Một lát sau đã ngủ thiếp đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.