Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Editor: Trang Đặng
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên cúi đầu uống nước trà, thanh âm ôn hòa, chậm rì rì nói
"Đã là gây sự, vậy không cần khách khí."
Căn bản đều không nghe những người đó nói cái gì mà lòng dạ hiểm độc với không hiểm độc.
Một đám gia đinh móc đoản côn từ trong tay áo ra.
Hùng hổ.
Người dẫn đầu kia sửng sốt.
Không nghĩ tới Tô Yên sẽ là khối xương cứng.
Như trước kia.
Phần lớn các sòng bạc sẽ lựa chọn cho chút bạc, một điều nhịn chín điều lành.
Vô luận là sòng bạc nào, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút trò mèo bẩn thỉu ở trong đó.
Có cái nào không sợ thọc đến chỗ quan phủ?
Tô Yên một bên uống trà, một bên hỏi
"Còn chưa động thủ?"
Lúc nói, nàng ngẩng đầu nhìn đám người có chút nghi hoặc.
Một tiếng của nàng rơi xuống, đám gia đinh dẫn đầu vây công.
Sau đó người hai bên bắt đầu giao chiến.
Người dẫn đầu kia sắc mặt gầy ốm tuy rằng hung hăng.
Nhưng trong tay không binh khí, người cũng không có nhiều như bên Tô Yên.
Lại nói, ở đây là địa bàn của Tô Yên, khí thế liền thua hẳn một mảng lớn.
Gần nửa canh giờ sau, trên cơ bản tất cả đều bị đánh nằm sấp xuống.
Tên dẫn đầu kia, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, bỗng nhiên đánh lén, chạy tới chỗ Tô Yên.
Hắn hành động quá đột nhiên.
Làm tất cả mọi người không nghĩ tới, đã rơi vào thế hạ phong còn sẽ động thủ.
Hắn nắm côn sắt nhặt từ trên mặt đất lên, hung hăng đánh lên đầu Tô Yên.
Tô Yên ngồi ở trên ghế, tay trái bưng chung trà, tay phải nâng lên.
Một phen liền nắm lấy cánh tay hắn ta.
Nhìn Tô Yên vô cùng gầy yếu, bộ dáng môi hồng răng trắng vô dụng bất tài, nhưng một tay kia đánh ra, ngay cả Độc Lang bên cạnh cũng bị chấn kinh.
Tay Tô Yên trắng nõn, nắm chặt cổ tay của hắn, dùng sức bẻ một cái.
Người nọ truyền đến tiếng kêu rên, giây tiếp theo đã bị Độc Lang lấy lại tinh thần ấn ngã xuống đất.
Nàng thu hồi tay, lại ngoan ngoãn bưng chén trà.
Chớp chớp mắt.
"Thu thập xong chưa?"
Lan Chi gật đầu
"Tiểu hầu gia, đã sạch sẽ."
Nhìn trên mặt đất tứ tung ngang dọc, Tô Yên lại nhìn thấy người tiến vào sòng bạc càng ngày càng nhiều.
Đại khái là nghe được động tĩnh, muốn tới chỗ này xem náo nhiệt.
Đôi tay nàng ôm chung trà, ra lệnh
"Đóng cửa lại, những ai đã tiến vào, đều phải ở bên trong này, không được thả đi."
Giọng nói vang lên, những người vốn đang xem diễn bắt đầu hoảng loạn, muốn rút lui.
Nhưng cửa đã đóng lại, bên cạnh còn có mười mấy đại hán đứng trông coi, ầm một tiếng cửa sắt đóng lại.
Đã vậy cửa sổ cũng không có.
Tức khắc, ánh mắt xem diễn của mọi người đều thay đổi.
Trong đám người, có một bên xem diễn một bên cười đánh giá, nhưng tất cả đều thấp giọng an tĩnh.
Cũng có người muốn xuất đầu hỏi Tô Yên một chút dựa vào cái gì mà làm như vậy.
Nhưng nhìn một đám đại hán hung thần ác sát kia, vẫn là không dám nói nữa.
Bầu không khí trong sòng bạc trở nên nặng nề áp lực.
Tô Yên đã dưỡng thành thói quen, ngồi vô cùng đoan chính.
Một chút cũng không giống như người đi khi dễ, càng không giống bị khi dễ.
Lúc này, nàng mới bắt đầu chậm rãi tra hỏi, cúi đầu nhìn người dẫn đầu kia
"Ngươi nói nơi này của ta là cái sòng bạc "ăn tiền cướp của", là chính ngươi cảm thấy như vậy, hay là người khác sai ngươi nói như vậy?"
Người nọ hừ lạnh một tiếng,
"Còn cần đến người khác dạy hay sao? Hành vi của ngươi ác bá như vậy còn nói sòng bạc của ngươi không phải "ăn tiền cướp của"??"
Tô Yên nhìn về phía Độc Lang
"Hắn tới chỗ này làm cái gì?"
Độc Lang nói
"Cái gì cũng không làm, mang theo người tới chỗ này ngay từ đầu đã gây chuyện."
Tô Yên cúi đầu, nghiêm túc nghe.
Sau đó ngữ điệu chậm rãi
"Vốn là sợ vu oan ngươi, nên vẫn luôn không cho người đả thương tới."
Chợt dừng một chút.
Đúng là diễn trò cũng không trọn bộ.
Ít nhất cũng phải tới chỗ này thua hai trận thì bộ dạng lăn lộn mới giống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.