Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Editor: Đặng Trang.
Beta:Tinh Niệm
Độc Lang hiểu biết nhất những đạo lý này.
Chỉ sợ phía trên, là một vị có cao quyền chức trọng.
Độc Lang tới gần tên dẫn đầu kia, đè thấp âm thanh
"Nói"
Tên dẫn đầu trong miệng hộc ra ba chữ.
"Âu Dương Thanh."
Độc Lang sửng sốt.
Nhìn chằm chằm hắn ta hồi lâu.
Sau đó đi trở về tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nhìn Độc Lang
"Ai?"
Độc Lang đè thấp âm thanh
"Tam điện hạ, Âu Dương Thanh."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Âu Dương Thanh, cái tên này không khác biệt lắm với nguyên thân.... đều là hỗn đản.
Pháo hoa liễu hẻm, trêu chó chọc mèo, mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng.
Cả ngày chính là chơi a chơi.
Vào thanh lâu, nghe nói gần đây nhất hắn thích nhất một tiểu quan mảnh khảnh.
Ngày ngày lưu luyến ở thanh lâu.
Quả thực sống mơ mơ màng màng.
Khiến người sợ không phải người này.
Mà là sợ thân phận Tam điện hạ của hắn ta.
Người của Hoàng thất.
Không động đến được.
Loại kinh doanh nào cũng có quy củ của nó.
Tuy rằng cũng có qua lại xã giao.
Nhưng vẫn có người không động đến được.
Chính là, người trong hoàng thất.
Nghĩ tới thanh lâu, Tô Yên liền nhớ Cơ Ngọc đã trở lại Hoa Mãn Lâu.
Chớp chớp mắt, từ trên ghế đứng lên
Nàng nhìn về phía Độc Lang
" Xử lý tốt nơi này rồi đến tìm ta."
Độc Lang sửng sốt, tiếp đó gật đầu
"Vâng"
Tô Yên đặt lại chung trà trong tay ở trên bàn.
Sau đó nhìn đám quần chúng đang sợ tới mức run bần bật ở trong phòng kia.
Nàng chậm rãi tuyên bố
"Chơi thủ đoạn với ta, đây chính là kết cục. Ở trong sòng bạc này, nhất định công bằng công chính. Nói vậy mọi người đều rõ như ban ngày rồi chứ??"
Giọng nói nhạt nhẽo, không có lực sát thương.
Lại khiến cho một đám người vội vàng gật đầu đồng ý
"Vâng vâng vâng."
"Đúng đúng đúng."
Một đám kinh sợ gật đầu.
Tô Yên nhìn kết quả này, rất vừa lòng.
Nàng xoay người đẩy cửa sắt ra, mang theo đám người mênh mông cuồn cuộn rời đi.
Lúc đi ra ngoài được một đoạn khá xa, Lan Chi hỏi
"Hầu gia, ngài không sợ làm như vậy, sẽ không có ai dám đến chơi nữa sao?"
Tô Yên chậm rãi đi phía trước đi
"Ta không thiếu tiền."
Bốn chữ, làm Lan Chi một câu cũng cũng không nói ra được.
Tiểu hầu gia không thiếu tiền, Vương phi trước khi qua đời, đã giao lại hết tất cả gia sản với của hồi môn cho tiểu hầu gia.
Sợ tiểu hầu gia ngày sau ủy khuất.
Nhà mẹ đẻ của Vương phi là thương nhân giàu nhất một vùng, ca ca là trọng thần trên triều đình.
Lúc trước Vương phi được gả vào hầu phủ, có chút trèo cao.
Phụ thân Vương phi khi ấy sợ nữ nhi duy nhất của mình bị người ta xem thường.
Liền đem nửa gia sản của mình cho Vương phi làm của hồi môn.
Đó là bao nhiêu ngân lượng?
Tính như vậy đi.
Toàn bộ hiệu cầm đồ, hiệu buôn trong kinh thành, có hơn một nửa là của nhà mẹ đẻ Vương phi.
Mà hiện tại hơn một nửa ấy, đều treo ở trên người Tô Yên.
Hiệu đổi tiền, hiệu cầm đồ...
Đồ vật đáng giá nhất, đều nằm chặt trong tay của Tô Yên.
Càng đừng nói những tòa nhà, đồng ruộng, vân vân.
Người khác gả cưới, của hồi môn đều là trang sức, chút ngân lượng, vải vóc.
Nhà mẹ đẻ của Vương phi, chỉ có mỗi một cái rương lớn, trong cái rương đó toàn bộ là công văn cùng khế đất cửa hàng.
Hiện tại, cái rương lớn kia, là của Tô tiểu hầu gia.
Bởi vậy có thể tưởng tượng được giá trị con người hiện tại tiểu hầu gia.
Lão gia đối tiểu hầu gia yêu thương là một phần.
Một phần cũng là do những đồ vật này.
Phải biết rằng, ngân lượng trên người của tiểu hầu gia, có thể chất đầy ba cái hầu phủ.
Lan Chi đi theo phía sau Tô Yên.
Đi mãi mới phát hiện, tiểu hầu gia nhà mình, vậy mà ban ngày ban mặt đi vào Hoa Mãn Lâu.
Lan Chi nhìn cửa lớn của Hoa Mãn Lâu khép hờ.
Thanh lâu đều là buổi tối mới mở.
Làm gì có chỗ nào mở cửa ban ngày?
Nhưng mà hình như, tiểu hầu gia không để ý đến điều này.
Lập tức tiến lên phía trước, đẩy cửa, đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.