Nói xong, hắn móc ra một khối vải bố trắng rồi bắt mạch cho Cơ Ngọc.
Nhưng mà, đại phu mới vừa duỗi tay, Cơ Ngọc nghiêng thân sang một bên, không muốn cho hắn xem bệnh.
Tiếng Cơ Ngọc khàn khan nói
"Ta không có việc gì."
Bộ dáng này của hắn, nói như vậy càng khiến cho người nghe đau lòng.
Đại phu đứng ở một bên, không biết nên làm sao bây giờ.
Chỉ có thể chờ hầu gia phân phó.
Tô Yên chớp chớp mắt, khẩu khí nghiêm túc
"Ta không giận chàng. Chuyện của chàng cùng Tam điện hạ, ta cũng đoán trước được một ít. Chuyện hôm qua là có nguyên nhân."
Nàng nhanh nhẹn giải thích.
Nhìn thấy ánh mắt Cơ Ngọc sáng quắc nhìn mình.
Nàng nói tiếp
"Chàng là ta dùng bạc mua tới, là người của ta, cho nên, phải nghe lời.
Theo ta trở về xem bệnh."
Lúc này, cũng không biết là câu nào của Tô Yên đã đả động đến hắn.
Tô Yên kéo hắn đi.
Rốt cục là ngoan ngoãn bị kéo trở về.
Một hồi đi đến trong phòng, Tô Yên vẫn chưa để đại phu lập tức tiến vào.
Ngược lại là đóng cửa, trước để cho Cơ Ngọc cởi ra quần áo ướt đẫm, thay đổi một thân áo trong sạch sẽ, đỡ hắn nằm ở trên giường.
Lúc này mới phân phó đại phu tiến vào.
Đại phu cẩn thận bắt mạch.
Hôm qua gặp mưa lại trúng gió, cảm nhiễm phong hàn, phát sốt nghiêm trọng.
Đại phu khai một đơn thuốc thảo dược, đưa tới trong tay Tô Yên.
"Tiểu hầu gia, dựa theo phương thuốc này bốc thuốc uống mấy ngày, Cơ Ngọc đại nhân nhớ cẩn thận, đừng có lại lần nữa cảm nhiễm phong hàn."
Tô Yên đưa đơn thuốc cho Lan Chi
"Đi bốc dược."
Lan Chi tiếp nhận đơn thuốc, không có lập tức rời đi, mà là nói
"Hầu gia, nô tỳ không được ra."
Tô Yên lúc này mới nhớ tới, cả hầu phủ này đều bị người phong tỏa.
Nàng cúi đầu, nhìn người bệnh nào đó lôi kéo tay nàng không bỏ
"Chàng để người phong tỏa hầu phủ?"
Cơ Ngọc cúi đầu, trầm mặc.
Lông mi run rẩy.
Bởi vì phát sốt, gương mặt phiếm đỏ ửng không được bình thường.
Làm người nhìn qua rất đau lòng.
Cho đến khi hắn kêu một tiếng
"Ân"
Khẳng định xong, ánh mắt Lan Chi nhìn Cơ Ngọc có chút không giống nhau.
Mỗi lần, luôn cảm thấy Cơ Ngọc đại nhân là loại người thanh lãnh không hỏi thế sự làm người có chút đau lòng.
Nhưng mệnh lệnh phong phủ, cấm bất luận kẻ nào xuất nhập, người vi phạm giết không tha, thế nhưng là hắn ra lệnh.
Đúng là đánh đổ luôn hình tượng của hắn trong lòng Lan Chi
Tô Yên ra tiếng
"Kêu người lui."
Lông mi Cơ Ngọc run rẩy, dường như có chút không nghĩ để binh lính lui đi.
Chỉ là cuối cùng, vẫn gật gật đầu.
Dùng sức nắm chặt tay Tô Yên.
Vẫn luôn không có buông ra.
Lan Chi mời đại phu đi ra ngoài, thuận đường đưa người ta trở về.
Dù sao cũng đã ở tại hầu phủ cả đêm, lo lắng hãi hùng cũng là không tránh khỏi.
Kết quả là, Cơ Ngọc liền ở tại trong viện bắt đầu dưỡng bệnh.
Chỉ là hầu phủ này, có hai người bị thương.
Còn có một vị nữa, là Tô phụ.
Cũng không biết vì sao, Tô phụ sau khi bị thương.
Phá lệ ỷ lại Tô Yên.
Mỗi ngày đều phải kêu Tô Yên đi nói chuyện một đến hai canh giờ.
Tô phụ thân thể khoẻ mạnh, chính trực tráng niên.
Miệng vết thương này đối với một người đã từng tắm máu ở trên chiến trường, không tính là cái gì.
Thế cho nên chưa được vài ngày sau, Tô phụ liền có thể xuống đất, ngày ngày lôi kéo Tô Yên chơi cờ.
Cũng kỳ quái.
Người hiếu thắng như Tô phụ, từ khi chơi cờ cùng Tô Yên liền không có thắng được một ván, lại vẫn là một hai phải bắt Tô Yên mỗi ngày tới bồi mình chơi.
Một hôm, vào giờ ngọ.
Tô Yên nắm cờ trắng trong tay.
Ngồi ở trên giường.
Đối diện, Tô phụ đang nắm một quân cờ đen, một bộ dáng thâm trầm.
Tô Yên
"Phụ thân còn không hạ cờ?"
Tô phụ nói
"hạ, hạ."
Nói xong, liền đặt quân cờ kia dừng ở một góc bàn cờ.
Ngay khi Tô Phụ hạ cờ.
Cơ hồ đồng thời, cờ trắng trong tay Tô Yên cũng rơi xuống.