Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Vio
Beta: Tinh Niệm
Nam tử kia mặc quần áo trắng tinh, ngồi xổm nhìn hoa héo tàn trước mặt.
Một khuôn mặt rất là xinh đẹp.
Trắng nõn sạch sẽ, liếc mắt một cái liền có thể làm người sinh ra ý muốn bảo hộ.
Nhìn xem nô tỳ phía sau hắn đi, đúng là một bộ dáng đau lòng đến không được.
Trong đình hóng gió, Tam điện hạ nắm cây quạt, cười ha hả
"Nhìn xem, lúc này mới mấy ngày, vị tiểu hầu gia này lại nạp một vị nam thiếp. "Nhân vô thiên nhật hảo, hoa vô bách nhật hồng"* a."
*人无千日好 花无百日红: hoa không thể nở mãi không tàn, cũng như tình thế hoàn cảnh không thể tốt mãi được.
Nói xong, chỉ thấy Thái Tử điện hạ chậc chậc chậc lắc đầu.
Ngược lại đi xem Cơ Ngọc.
Phát hiện Cơ Ngọc như cũ không nói một lời, chỉ ngồi ở chỗ đó uống trà.
Thái Tử điện hạ lại tung ra mồi
"Ngươi xem, cảm tình là thứ không đáng tin cậy nhất, chỉ có danh lợi mới tốt.
Đặc biệt là tiểu hầu gia nhà các ngươi vẫn là kẻ háo sắc hoa tâm.
Ngươi có thể để hắn thích ngươi nhất thời, lại không thể làm hắn thích cả một đời a."
Đều nói dù hủy đi mười tòa miếu, cũng không hủy một cọc hôn nhân.
Tới lượt Âu Dương Thanh, hắn chỉ ước gì lấy bạc để chia cắt một đôi này.
Âu Dương Thanh lưu loát nói một hồi.
Cơ Ngọc cũng chỉ nâng mắt một chút.
Cả nửa ngày sau
"Thái Tử điện hạ ở chỗ này cũng ngồi đã lâu, nên trở về."
Âu Dương Thanh quay đầu, làm bộ không có nghe thấy.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào trên người vị tiểu công tử xinh đẹp kia.
Sau đó chậc lưỡi ra tiếng
"Nếu ta là tiểu hầu gia kia, liền thu luôn vị tiểu công tử xinh đẹp này.
Dù sao cũng chỉ là nạp tên nam thiếp mà thôi, không phải chuyện gì to lắm, không có người này cũng sẽ có người tiếp theo, một tên lại một tên."
Âu Dương Thanh thuận miệng nói.
Cơ Ngọc nghe xong lại dừng một chút.
Lúc trước chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, hiện giờ nghe hắn ta nhắc tới.
Nhưng thật đáng chú ý.
Vừa vặn lúc này, Tô Yên đã trở lại.
Nàng vừa đi vào sân, tầm mắt quét một vòng, khi nhìn đến Cơ Ngọc ở đình hóng gió, thẳng tắp đi tới đó.
Chỉ là khi đến đoạn đường nhỏ, liền thấy có hai người cản đường.
"Nô tỳ khấu kiến tiểu hầu gia."
Lúc này, hốc mắt Kha Ngọc đang đỏ lên hàm chứa nước mắt, cũng cả kinh, vội vàng đứng lên, hành lễ
"Kha Ngọc gặp qua tiểu hầu gia."
Tô Yên gật gật đầu
"Đứng lên đi."
Nói xong, liền nhìn tỳ nữ kia đang ý bảo vị Kha Ngọc nam tử này cái gì đó.
Tô Yên rất muốn như vậy đi luôn.
Nhưng là hai vị này, lại chắn kín mít con đường duy nhất đi thông đình hóng gió.
Lúc này, Kha Ngọc cúi đầu,
"Tiểu hầu gia, Kha Ngọc là người lão gia đưa tới hầu hạ hầu gia."
Tô Yên nhìn hắn, thuận miệng hỏi một câu
"Từ Hoa Mãn Lâu tới?"
Tô Yên cho rằng hắn là tiểu quan của thanh lâu nào đó, nên liền hỏi ra.
Chỗ nào biết, vừa hỏi xong, lập tức làm Kha Ngọc mặt đỏ lên.
Trong mắt mang theo tức giận, sống lưng thẳng tắp, nhìn Tô Yên
"Kha Ngọc xuất từ gia đình đứng đắn, không phải là từ những cái câu lan ngõa xá đó đi ra."
Một đôi mắt phiếm hồng.
Ước chừng một câu này của nàng, đã tổn thương tới lòng tự trọng của người này rồi.
Tô Yên gật gật đầu, cũng chưa nói cái gì.
"Còn có chuyện?"
Kha Ngọc thấy nàng nhẹ nhàng bâng quơ một câu, cứng người ở chỗ đó.
Thật lâu không nói chuyện.
Tỳ nữ trước mặt Kha Ngọc vội vàng mở miệng, thay hắn nói
"Tiểu hầu gia, Kha Ngọc công tử vừa tới không hiểu quy củ.
Là lão gia ra lệnh cho Kha Ngọc công tử, muốn Kha Ngọc công tử cẩn thận hầu hạ ngài.
Còn mong tiểu hầu gia cho phép Kha Ngọc công tử ở bên người ngài để hầu hạ."
Tô Yên lại nhìn thoáng qua Kha Ngọc, lúc này thật là nghiêm túc đánh giá
"Gánh không gánh nổi, xách không xách nổi, người hầu hạ bưng trà đổ nước có Lan Chi, ngươi có thể làm cái gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.