Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Sau đó, một viên kẹo đường được nhét vào trong miệng.
Hắn sửng sốt.
Tô Yên nghiêm túc nhìn hắn.
"Ngọt."
Sau khi nói, Tô Yên lại lấy ra một viên khác.
Lột vỏ bỏ vào miệng ăn.
Kẹo ở trong miệng Phượng Dung chưa được ba giây đã bị hắn cầm khăn giấy phun ra.
Trong mắt tràn đầy ghét bỏ.
Phượng Dung nhìn Tô Yên lại lấy kẹo ra, muốn bỏ vào trong miệng hắn.
Hắn duỗi tay, ném viên kẹo đó bay ra ngoài.
Tô Yên nhìn trong tay còn dư lại vỏ kẹo.
Nhìn Phượng Dung.
"Anh làm gì?"
Phượng Dung tươi cười ác liệt
"Mẹ kế nhỏ đã ra ngoài lâu như vậy, tại sao không gọi điện thoại cho cha tôi để đến đón người về?"
"Tôi không phải mẹ kế của anh."
Tô Yên nghĩ đến Phượng Quốc Nguyên, giây tiếp theo liền phủ nhận xưng hô này.
Phượng Dung nâng cánh tay
"Hồng Dạ."
"Thiếu gia"
Người đàn ông mặc tây trang màu đen không biết từ đâu chạy ra, đứng sau lưng Phượng Dung.
Tiếp theo nghe Phượng Dung chậm rì rì nói
"Đi gọi điện thoại cho cha tôi, nói với ông ấy mẹ kế nhỏ đang ở... ừm."
Lại một lần nữa Phượng Dung bị cô bưng kín miệng.
Cả người Tô Yên dựa vào hắn.
Hai tay trắng nõn che lại miệng Phượng Dung.
Mắt trông mong
"Nếu anh không muốn ăn kẹo thì có thể không ăn, tại sao lại trả đũa?"
Phượng Dung kéo tay Tô Yên ra, nắm lấy tay cô.
Hắn cong môi, thanh âm sâu kín
"Tôi đang suy nghĩ cho mẹ kế nhỏ, chỗ nào là trả thù? Chẳng lẽ mẹ kế không muốn cùng cha tôi ở bên nhau? "
Tô Yên lắc đầu
"Không muốn."
Phượng Dung một bộ dáng bừng tỉnh.
"Có vẻ như mẹ kế nhỏ không thích cha tôi. Mẹ kế nhỏ thích ai? Không phải thích tôi chứ?"
Tô Yên nghi hoặc
"Không thể thích anh sao?"
Nhìn khuôn mặt thản nhiên của cô.
Phượng Dung nhớ lại cảnh trong xe.
Người phụ nữ này không chỉ che miệng hắn, mà còn hôn hắn.
Còn thản nhiên tỏ vẻ muốn theo đuổi hắn.
Hiện tại lại bày ra bộ dáng vô tội.
Mí mắt Phượng Dung rủ xuống, nốt ruồi lệ chí dưới ánh đèn trở nên lay động rực rõ.
Hắn ghé sát bên tai Tô Yên, hai người đang cực kỳ gần.
Nhìn qua rất ái muội.
Hô hấp nóng rực bên tai làm Tô Yên ngứa ngáy.
"Mẹ kế nhỏ có biết ý tưởng này có bao nhiêu nguy hiểm không? Điều này là loạn luân. Nếu truyền ra ngoài, mẹ kế nhỏ sẽ bị cha tôi giết chết nha."
Khi nói chuyện, âm nhạc trên sàn nhảy thay đổi.
Một điệu waltz mới bắt đầu.
Phượng Dung nâng mí mắt lên, nhìn về phía sân nhảy.
Hắn đứng dậy.
Kéo Tô Yên khỏi vị trí.
Mặt vô cảm.
Nhưng ánh mắt lại mang theo thú vị nhìn Tô Yên.
"Cô có muốn nhảy với tôi không?"
Nói vậy nhưng căn bản không chờ Tô Yên trả lời.
Trong nháy mắt đã kéo người vào sân nhảy.
Đáng tiếc cho dáng người tuyệt mỹ của Tô Yên.
Nhảy điệu Waltz?
Cô không muốn nhảy.
Cho nên ở trên sân nhảy cô bị lôi kéo đến loạng choạng.
Đặc biệt khi đang mang giày cao gót.
Phượng Dung dường như cố tình muốn đem Tô Yên làm trò đùa.
Tứ chi cô không phối hợp, bộ dáng tùy ý hắn lôi lôi kéo kéo, ngược lại làm Phượng Dung cười ra tiếng.
Cuối cùng, Tô Yên tiến về phía Phượng Dung vòng tay ôm cổ hắn.
Dính sát vào hắn.
Không nói gi.
Tô Yên chôn đầu trên bả vai hắn, rầu rĩ nói
"Em không đồng ý khiêu vũ với anh, cho nên nếu mất mặt, cũng đừng trách em."
Phượng Dung thân thể cứng lại trong chớp mắt.
Nụ cười trên mặt hắn cũng cứng lại.
Lúc này, hắn mới phát hiện ra mình thế nhưng đang cười.
Mí mắt hắn rủ xuống, che khuất cảm xúc trong mắt.
Chậm rãi, ôm lấy eo Tô Yên.
Từng chút đong đưa theo âm nhạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.