Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 977: Nhẹ chút, sẽ đau (67)



Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đeo cặp sau lưng, đi theo Thời Thù.

Chậm hơn hắn vài bước, giữ một khoảng cách nhất định.

Rất nhanh, cô đã đi vào phòng hóa trang của Thời Thù.

Tần Như và chuyên viên trang điểm hình như đều đang chờ hắn.

Hắn ngồi xuống trước gương.

Tô Yên tận chức tận trách, lật từng tờ kịch bản trong tay

"Phải đối lời ở đoạn nào?"

Thời Thù nhìn Tô Yên phản chiếu trong gương.

Trông thì nghiêm túc đấy.

Nhưng khóe môi không nhịn được mà nở một nụ cười gian gian.

"Trang 39."

Tô Yên lật đến đấy.

Sau đó bắt đầu nghiêm túc đọc lời thoại lên

"Thế Dân, chàng nhìn đóa hoa mẫu đơn này đi, nở thật đẹp."

Cô nói xong một lúc rồi, mà người nọ vẫn chậm chạp chưa đáp lại.

Tô Yên ngẩng đầu.

Phát hiện hắn vẫn luôn nhìn tấm gương trước mặt.

Ánh mắt cô nhìn về phía gương, tầm mắt của hai người cứ như vậy giao nhau ở trong gương.

Tô Yên nhìn một lát, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Tiếp tục nhìn kịch bản trong tay, đọc lại lời kịch.

Vậy mà người nọ vẫn không nói lời nào.

Cô cúi đầu, gập cuốn kịch bản lại.

Nắm chặt ở trong tay.

"Chờ đến khi anh muốn đối kịch, thì có thể đến tìm em."

Cô vừa dứt lời, Thời Thù thoáng sửng sốt.

Bởi vì cửa phòng hóa trang khép hờ, nên cô nghe được hết mấy lời đàm luận của nhóm người Mạnh Tuyết khi đi qua.

"Ai nha, chị Mạnh Tuyết, chị nói rõ ràng cho em chút đi, em thật sự rất tò mò."

Mạnh Tuyết cười cự tuyệt

"Chúng tôi chuyện gì cũng không có, cô cũng thấy rồi đó, hot search kia đã bị xóa."

Tô Yên lấy kẹo sữa dâu tây ra.

Một viên rồi lại một viên.

Ăn liên tiếp ba bốn viên liền.

Cảm xúc bị đè nén ở trong lòng tựa hồ đã đỡ hơn một chút.

"Em đi trước."

Cô nói.

Mới vừa xoay đầu, Thời Thù vốn dĩ đang ngồi trên ghế chờ hoá trang, lập tức đứng lên.

Một tay giữ chặt Tô Yên.

Sau đó hắn đem người ôm vào trong ngực

"Tức giận à?"

Vừa nói, vừa hôn lên môi cô, nhẹ nhàng dỗ.

"Gọi em tới, chủ yếu là muốn nhìn thấy em thôi."

Những cái như đối lời kịch kia chỉ toàn là cái cớ.

Thời Thù nghĩ do hắn khi nãy không nói lời nào nên đã chọc cho người ta tức giận.

Hắn có chút vui mừng.

Khó mà được thấy cảm xúc khác thường như vậy của cô.

Cứ như thể mở ra một cánh cửa của thế giới khác vậy.

Cảm xúc trong lòng hắn khá phức tạp, hắn không muốn cô tức giận, nhưng mà lại muốn thấy bộ dạng này của cô nhiều hơn.

Chuyên viên trang điểm yên lặng quay đầu, đi uống ngụm trà.

Tô Yên ngẩng đầu, mím mím môi, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, vẫn không nói gì cả.

Cô bị Thời Thù ôm đến ghế sô pha.

Thời Thù lên tiếng

"Không phải muốn làm đề sao? Ở chỗ này làm. Anh sẽ không quấy rầy em, chỉ muốn nhìn em nhiều thêm một chút."

Hắn nhìn cô, đôi mắt đen nhánh đầy nóng rực.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Nhưng chị Chu Viện cho em tới đây để đối lời kịch. Lát nữa còn phải đi về."

Thời Thù

"Bên cô ta, anh sẽ nói."

Cuối cùng, Tô Yên bị an bài ở trong phòng hóa trang của Thời Thù làm đề.

Tô Yên an tĩnh ngồi một chỗ.

Cúi đầu, cẩn thận làm bài.

Hóa trang, thay quần áo xong xuôi, Thời Thù bị đạo diễn gọi đi.

Đến lúc tập diễn rồi.

Trong phòng chỉ còn lại chị gái chuyên viên trang điểm và Tô Yên.

Thời Thù vừa đi.

Bút trong tay Tô Yên cũng dừng.

Cô nhìn bài làm của chính mình.

Nhíu mày một chút.

Sai.

Cô cúi đầu.

Thật không muốn thừa nhận, nhưng đúng là rất bị ảnh hưởng.

Mặt khác, Thời Thù đi ra ngoài, cũng trầm tư suy nghĩ.

Hắn nghiêng đầu dò hỏi

"Gần nhất trên mạng có chuyện gì của tôi không?"

Tần Như trả lời

"Buổi sáng hôm nay, chuyện ngài cùng Mạnh Tuyết tiểu thư ngày hôm qua gặp nhau ở cửa thang máy bị người ta chụp được rồi đăng lên mạng."

Bước chân Thời Thù dừng lại, nhìn về phía Tần Như, sau đó ánh mắt nhìn về phía phòng hóa trang.

Rồi lại dời về trên người Tần Như

"Chuyện này vì sao không nói cho tôi biết?"

Hắn cau có mặt mũi.

Tần Như

"Tiên sinh, cái hot search kia còn chưa yên vị được hai mươi phút, đã bị chúng tôi nhanh chóng xóa bỏ rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.