Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Trịnh Sinn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên sửng sốt.
Cô quay đầu đi xem.
Thời Thù gắt gao ôm cô.
Máu tươi theo bả vai chảy xuống dưới.
Cô một phen ném cái giá trong tay xuống.
Đỡ lấy Thời Thù, tay ấn xuống miệng vết thương của hắn.
Tô Yên gắt gao mím môi.
Ôm Thời Thù lên.
"Em đưa anh đi bệnh viện."
Thời Thù cười nhẹ
"Tiểu Quai, sao anh lại cảm thấy mình như cô vợ nhỏ a?"
Thế nhưng bị chính cô vợ nhà mình bế tới bế lui.
Toàn thế giới này, chắc cũng chỉ có hắn đi?
Chu Viện muốn đi hỏi xem Thời Thù bị thương như thế nào.
Kết quả, ánh mắt thấy được vòng tay Tô Yên đang mang theo phát ra ánh sáng đỏ.
Cô ấy sửng sốt.
Chu Viện lại ấn đá quý trên tay mình một chút.
Ánh sáng đỏ trên vòng tay kia ngừng sáng.
Chu Viện đứng ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích.
Cứ như vậy nhìn Tô Yên ôm Thời Thù rời đi.
Một bên khác, Tần Như cũng vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tô Yên xuất hiện ở cạnh xe.
"Tô Yên tiểu thư, giao cho tôi đi."
Nói xong liền,muốn đỡ Thời Thù vào trong xe.
Thời Thù liếc mắt nhìn Tần Như một cái.
Sau đó, hai tay ôm cổ Tô Yên.
Lông mi run run
"Đau, không muốn động."
Tần Như ở bên cạnh cứng lại một chút.
Đại khái là không thể tưởng tượng sẽ nhìn đến tiên sinh nhà mình....không đáng mặt nam nhân như vậy.
Đối với Tô Yên, ôm Thời Thù cũng không có gì khó khăn.
Thế cho nên cô trực tiếp ôm người ngồi vào trong xe.
Thời Thù có miệng vết thương ở bả vai, máu còn đang chảy.
Tô Yên tìm băng gạc cầm máu ra ấn xuống.
Thời Thù một chút đều không khách khí nằm ở trong ngực cô.
Quang minh chính đại cầu sủng ái
"Tiểu Quai, anh đau."
Tô Yên nhìn cảnh tượng bên ngoài không ngừng lùi ra sau.
Chỉ nói
"Sắp đến bệnh viện, anh sẽ không có việc gì."
Thời Thù mở mắt ra, nhìn Tô Yên đang mím chặt môi.
Hắn tiếp tục ghé vào trong lòng cô
"Em hôn anh một cái, anh liền tốt hơn một chút."
Tô Yên cúi đầu xem hắn.
Do đổ máu quá nhiều nên khuôn mặt có chút tái nhợt.
Cúi đầu,liền hôn lên.
Khó có được lúc cô chủ động.
Cô hôn một cái, mút một chút.(?)
Sau đó, lại hôn một cái.
Hôn môi mới lạ.
Làm Thời Thù vừa kinh ngạc lại vừa cao hứng.
Trong lòng cân nhắc.
Nếu biết chảy ít máu là có thể làm cô chủ động như vậy.
Hắn lúc trước đã không chỉ là làm sưng cổ tay lên một tý như vậy đâu.
Lông mi hắn run run
"Lại hôn một cái."
Tô Yên cúi đầu, lại hôn lên.
Hắn không ngừng muốn.
Tô Yên liền không ngừng hôn.
Thế cho nên chờ tới bệnh viện, hai người đã hôn một đường rồi.
Vốn dĩ môi Thời Thù đang trắng bệch giờ trông cũng hồng nhuận nhuận.
Nhìn không ra một chút nào là bộ dáng người đang bị thương.
Thời Thù rất mau được cáng nâng vào bệnh viện.
Tô Yên cũng đi theo vào.
Nhưng không có vào phòng cấp cứu.
Mà là ngồi trên ghế cạnh cửa.
Trên tay cô dính đầy máu tươi.
Không tránh khỏi bị người xem.
Cô che lại lồng ngực đang nhảy thình thịch của mình.
Chỗ cổ tay, một sợi dây buộc một viên thủy tinh đỏ như máu phát ra ánh sáng.
Mặt bên trên dính máu của Thời Thù.
Ánh sáng chợt lóe rồi biến mất.
Tô Yên không chú ý.
Dần dần, cái dây thừng màu đen cũng ẩn xuống.
Hoàn toàn biến mất không thấy.
Cô ở chỗ kia ngốc ngốc thật lâu.
Sau đó, trong đầu truyền đến đau đớn.
Cô nhắm mắt lại.
Mi run run một chút.
Tiểu Hoa phát giác ký chủ mình giống như rất thống khổ.
Lên tiếng
"Ký chủ, chị không sao chứ?"
Tô Yên không nói lời nào.
Chỉ là vẫn luôn cúi đầu, nhắm mắt lại.
Tay nắm lấy tay vịn của ghế dựa.
Không biết qua bao lâu.
Trong đầu Tô Yên đau đớn mới giảm bớt.
Cô buông lỏng tay ra.
Liền thấy tay vịn kia bị bóp ra năm dấu ngón tay.
Cô nhìn thoáng qua.
Sau đó, dời tầm mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.