Nam Chủ Chết Tiệt Tha Cho Ta Đi Nữ Chính Kia Cơ Mà

Chương 67: Cáo lòi đuôi



Sau khi Hạ Băng được đưa đến trụ sở của Cốc gia , bọn người áo đen nhốt cô trong một căn phòng tối, không một tia sáng.

Hạ Băng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, trong đầu một loạt hình ảnh kì lạ xuất hiện, mọi người đều không thấy rõ mặt mũi, cả khuôn mặt dường như bị che lấp, xung quanh người con gái là những người đàn ông, dù không thấy rõ mặt nhưng cô cảm nhận được một đạo ánh mắt thâm tình chiếu thẳng lên người cô, cô gái đang phân vân lựa chọn thì bỗng nhiên một hố sâu xuất hiện kéo cô gái đi mất, khi tỉnh dậy cô thấy những người đàn ông trước kia không còn bên cô nữa... Mà ben cạnh một người phụ nữ khác. Hạ Băng cố nhìn nhưng gương mặt người phụ nữ ấy bị một thứ ánh sáng kì dị bao phủ có cố thể nào cũng không thể nhìn thấy được dung nhân thật của người kia.

Ở bên toà biệt thự nguy nga, người phụ nữ đang ngồi trên ghế lớn, dáng ngồi hệt như một bà hoàng, nhưng gương mặt thế nhưng lại nhăn nhó khó chịu, có sợ hãi, có lo lắng, có âm hiểm.

Lão giáo sư khốn kia thế mà lại dám lừa cô... Được nếu ông đã như thế tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình tha chết cho ông ta nữa. Nhưng nếu ông ta chết thì dung nhan của cô phải làm sao đây?

Trước kia cô ta đã phát giác được sự kì lạ của nhưng viên thuốc dịch dung kia rồi, nhưng không ngờ nó lại có tác dụng phụ khiến ăn mòn đi da mặt, huỷ hoại hoàn toàn dung nhan xinh đẹp của cô ta, mặt cô ta đang dần biến dạng, có những chỗ da mỏng chỉ cần đụng nhẹ cũng bị đau rát.

Cô ta thật không ngờ cuối cùng kết quả của cô ta sẽ như vậy! Nếu cô ta mà bị huỷ hoại dung nhan hoàn toàn thì biết phải làm sao bây giờ? Nếu mọi chuyện được phơi bày sự thật cô ta sẽ mất đi thân phận cao quý cao quý nào trở thành kẻ tội nhân mà mọi ười kinh tởm như trước sao?

Không! Tuyệt đối không được!

Bỗng một loạt suy nghĩ đen tối chạy trong đầu cô ta.

Cô ta sẽ làm cho ả Hạ Băng kia có thể trốn được khỏi lao tù! Xong sau đó sẽ vu oan cho ả đã tạt axit vao người cô! Cho dù khuôn mặt cô bị biến dạng nhưng vẫn có thể danh chính ngôn thuận làm tiểu thư Liễu gia. Đến nước này rồi cô ta cũng không muốn làm phu nhân Cốc gia hay câu dẫn Liễu Hạo Thiên nữa! Chỉ cần nửa đời sau cô ta được sống trong nhung lụa của Liễu gia là được.

Tất nhiên phải thủ tiêu bọn người của lão Mộc rắn độc kia thì mới an tâm chuyện nào sẽ không ai biết. Chỉ là màn kịch lừa dối thiên hạ do chính Liễu Huệ Di cô biên tập.

Nhưng là chuyện có đúng theo như cô ta muốn hay không?

Cô ta bỗng nhiên cảm thấy bất an, không thể được! Hạ Băng kia cô ta sẽ không nhớ được trongg thời gian ngắn thế đâu!

Bỗng ngoài cửa có tiếng người gõ

Cốc! Cốc! Cốc

- Mời vào.

Huệ Di khôi phục biểu cảm hoà nhã cùng khí chất thanh tao cất giọng trong trẻo nói.

Người bước vào là một người đàn ông cao to, mi thanh mục tú trang nghiêm cúi đầu nói

- Thưa tiểu thư, có Âu tổng của Âu thị muốn đến gặp cô.

Âu Lãnh Thiên từ khi nghe tin cô trở về đã rất muốn cấp tốc đến gặp cô. Máy bay vừa hạ cánh anh đã nhanh lên xe đến Liễu gia gặp cô rồi. Âu Lãnh Thiên đứng ngoài cửa tâm trạng kích động muốn thấy cô.

Mà Huệ Di khi nghe đến Âu thị mắt sang như đèn pha ngay, ai chẳng biết Âu tổng đây là người tài sắc vẹn toàn, không nói đến khối tài sản khổng lồ và tại quản lí công ty hơn người chỉ cần ngoại hình xuất chúng cùng tuổi trẻ phơi phới thanh xuân cũng đã có không biết bao nhiêu người phụ nữ muốn đổ rạp dưới chân anh. Quả là người đàn ông độc thân hoàn kim mà hắn ta lại muốn gặp cô. Huệ Di thoáng chốc tâm tình tốt hẳn lên, cô đem gạt hết nỗi lo trong lòng thoả mái nói

- Được

Nghe được mệnh lệnh chủ nhân tên người hầu biết ý mà lui đi, nhường lỗi cho nhânh vật lớn đi vào...

- Chào em... Băng nhi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.