Ánh đèn màu trắng chiếu rọi làm cả căn phòng sáng bừng lên, nam nhân tuấn mỹ mặc đồng phục nhân viên bị còng tay ngồi trên ghế, thân hình của hắn rất hợp với khuôn mặt đẹp trai kia, đặc biệt là đôi tay đã gỡ lớp vỏ ngụy trang, trắng nõn thon dài cực kỳ đẹp mắt. Hắn đang nhắm mắt lại, hình như là đang nhắm mắt dưỡng thần.
Ôn Noãn đứng bên cạnh cảnh sát gật đầu, được hắn cho phép liền đẩy cửa ra đi vào phòng thẩm vấn.
Nghe tiếng mở cửa, lông mi Bạch Lễ run rẩy, chẫm rãi mở mắt.
"Chào ~" Mặt mày hắn cong cong, cười ôn hòa với cô.
"Nghe nói anh muốn gặp tôi?" Ôn Noãn kéo ghế dựa ra ngồi đối diện với Bạch Lễ. Đội trưởng nói Bạch Lễ rất có khả năng còn đặt bom ở chỗ khác, hắn lấy vị trí bom làm lợi thế để gặp cô, tuy Ôn Noãn cho rằng Bạch Lễ đang nói dối nhưng có thể đi xoát cảm giác tồn tại, cô vẫn không cần lắm miệng nhắc nhở.
"Đúng vậy." Bạch Lễ cười gật đầu.
"Căn bản là anh không đặt bom ở chỗ khác đúng không." Ôn Noãn khẳng định.
"Ai biết được." Bạch Lễ hàm hồ nói.
Ôn Noãn trợn trắng mắt: "Anh tìm tôi làm gì?"
"Tôi muốn nhìn kỹ một chút, người bắt tôi trông ra sao." Bạch Lễ chăm chú nhìn mỗi một chỗ trên người Ôn Noãn.
Ôn Noãn khoanh tay trước ngực, nhích lại gần: "Anh muốn nhớ kỹ bộ dáng của tôi, sau đó tính sổ?"
Bạch Lễ gục đầu xuống buồn cười, hai vai hắn không ngừng phát run, cho dù che miệng cũng không thể nào ngăn lại tiếng cười phát ra.
Ôn Noãn nhìn Bạch Lễ cười hăng say mà khóe miệng giật giật, cô yên lặng đứng lên: "Hết hy vọng đi, anh trốn không thoát đâu."
"Cô thật hiểu tôi." Bạch Lễ đột nhiên lên tiếng, ngón tay hắn không chịu không chế giật giật vài cái, hai mắt sáng rực nhìn Ôn Noãn: "Cô quá hiểu tôi!"
Tự nhiên phát bệnh? Ôn Noãn nhìn Bạch Lễ ngo ngoe rục rịch, nếu không có còng tay trói buộc, cô cảm thấy hắn sắp lên trời đến nơi: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ tùy tiện đoán mà thôi."
"Tùy tiện đoán?" Con ngươi Bạch Lễ lóe lóe: "Kỳ thật, chúng ta là cùng một loại người đi..."
Ôn Noãn kéo kéo khóe miệng: "Anh muốn tìm tôi chỉ để nói cái này?
"Tôi sẽ đi tìm cô." Cảm xúc Bạch Lễ giống như đã bình tĩnh lại, hắn chuyên chú nhìn chằm chằm Ôn Noãn, tiếng nói trầm thấp làm người sợ hãi.
Hai tay Ôn Noãn chống mặt bàn, từ từ tiến gần về phía hắn: "Anh có thể phục hình xong rồi nói sau cũng không muộn." Chóp mũi như có như không cọ qua mũi hắn, Ôn Noãn ác liệt cười: "Da thịt anh non mịn như vậy, không biết có bao nhiêu bạn tù nhớ thương trinh tiết (trinh đít) của anh đâu. "
Bạch Lễ rũ mắt, đột nhiên ngẩng đầu hôn lên môi Ôn Noãn.
Ôn Noãn sửng sốt một chút, vội vàng lùi về phía sau vài bước: "Anh làm gì!"
"Cô lại gần tôi như vậy, chẳng lẽ không phải là muốn hôn sao?" Bạch Lễ vô tội chớp mắt.
Tuy được nụ hôn ngoài ý muốn nên Ôn Noãn rất vui vẻ nhưng loại phát triển thần thông này thật sự là cô chịu, cô nhíu nhíu mày, ghét bỏ xoa xoa môi: "Tôi không đùa với anh nữa, trả lời nhanh, anh có đặt bom chỗ khác nữa không."
Bạch Lễ cũng không ngại Ôn Noãn ghét bỏ hắn, hắn sảng khoái trả lời câu hỏi của cô, càng quyết đoán thừa nhận hành vi phạm tội của mình: "Không đặt bom chỗ khác, sự kiện bánh xe kia là do tôi làm."
Có được đáp án, Ôn Noãn không lưu tình chút nào xoay người rời đi.
"Tôi nhất định sẽ đi tìm cô." Bạch Lễ nói với bóng dáng Ôn Noãn.
Bước chân Ôn Noãn dừng một chút, xoay người trào phúng nhìn hắn một cái: "Tôi chờ anh."
Cảnh tượng hỗn loạn trong phòng thẩm vấn bị cảnh sát thu hết vào mắt, rõ ràng Bạch Lễ đã ghi thù với Ôn Noãn, người đưa hắn ta vào tù, không chừng lúc hắn ra tù sẽ tìm cơ hội báo thù, chúng cảnh sát lo lắng hai mặt nhìn nhau, suy tư làm sao để tăng thời hạn án của Bạch Lễ.
Ôn Noãn xong chuyện ở cục cảnh sát liền về nhà, cô rửa mặt rồi nằm vật trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh Bạch Lễ khi thì bình tĩnh khi thì hưng phấn, cảm xúc của người này thật khó nắm bắt, nếu về sau mà ở chung, đột nhiên hắn hưng phấn lên cho cô nổ chết thì làm sao giờ... Ôn Noãn có chút đau đầu xoa huyệt thái dương.
_____
Tóc tai gọn gàng buộc trên đỉnh đầu, mắt kính gọng vàng tôn lên khí chất giỏi giang của cô, Ôn Noãn cầm notebook chậm rãi đi trên hành lang thăm tù.
Bởi vì Bạch Lễ nhận tội cực kỳ sảng khoái, hắn hầu như không phản kháng chút nào báo cáo tên của mình, nếu tội danh thành lập, phán quyết cũng rất nhanh sẽ có, hạn tù là năm năm.
"Không được vượt qua thời gian thăm tù." Cảnh ngục dặn dò Ôn Noãn.
"Được, cảm ơn anh." Ôn Noãn cười gật đầu, đi vào phòng thăm tù.
Phòng thăm thù sáng ngời bị vách tường bằng kính cắt ngang thành hai không gian, Bạch Lễ ngồi ở bên kia vẫy tay với cô.
Đồng phục tù nhân làm hắn trông cực kỳ đơn bạc, cần cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa liền bị quần áo che mất. Ôn Noãn không dấu vết đánh giá hắn một chút, thấy hắn không có ngoại thương mới thu hồi tầm mắt.
"Cô tới rồi." Bạch Lễ cầm điện thoại lên nói với Ôn Noãn.
"Ừ, tới lấy tư liệu mà thôi, thuận tiện khoe với anh một chút thế giới bên ngoài rực rỡ sắc màu như thế nào." Ôn Noãn đắc ý cười. Từ sau khi Bạch Lễ bị nhốt vào ngục giam, Ôn Noãn liền lấy cớ tới thu thập tư liệu mà thường xuyên tới thăm hắn, đương nhiên, chủ yếu vẫn là khoe với người cá chậu chim lồng như hắn về thế giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài.
Ai bảo ngươi nổ ta, đáng đời hừ!
"Hình như cô vẫn rất chán ghét tôi." Bạch Lễ cười khẽ, không để ý vẻ mặt khoe khoang của Ôn Noãn chút nào.
"Mời xóa chữ hình như đi." Ôn Noãn xoay bút trong tay: "Tôi đúng là rất ghét anh."
"Đau lòng quá, tôi lại rất thích cô đó."
Ôn Noãn vẻ mặt "quỷ mới tin anh": "Tiếp theo có phải anh muốn nói, cách thích người khác của anh chính là nổ chết người đó có phải không?"
Bạch Lễ cười sáng lạn: "Quả nhiên cô rất hiểu tôi."
"Hừ, nằm mơ đi." Ôn Noãn cười lạnh.
"Tôi nhất định sẽ giết chết cô, lần sau tôi sẽ không thất bại." Bạch Lễ cười nói.
"Tôi có thể vạch trần anh một lần, tất có thể vạch trần anh lần hai." Ôn Noãn mặt ngoài tự tin, bên trong lại yên lặng bi ai cho bản thân.
"Tôi sẽ không phạm sai lầm giống nhau." Bạch Lễ nói.
Đúng vậy, Bạch Lễ chưa bao giờ phủ nhân thất bại của bản thân, hắn cực kỳ thông minh, từ thất bại mà càng hoàn thiện bản thân hơn, cuối cùng trở thành một... biến thái.
"Đúng vậy." Hắn thua ở chỗ cô, nhất định phải bắt đầu lại từ chỗ cô.
"Vậy lỡ như anh không giết được tôi thì sao?"
"Không có khả năng." Đối với điểm này, Bạch Lễ vẫn rất tự tin, chỉ cần hắn muốn liền không có chuyện hắn không làm được, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
"Thế sự vô thường." Ôn Noãn cười nhạt: "Không bằng chúng ta đánh cuộc đi."
- -----
Tui mới kiếm được cái link wattad bản cũ này mọi người ơi, tui xin của bạn Tiieu Uri (facebook) đó.
Tui ghim ở phần bình luận nhé, nói trước là tui chưa tải ở link này đâu, tại tui dùng quen bản mới rồi:v
Ai tải rồi quay lại đây review cho mọi người với hiuhiu