Một con dơi to lớn lộ hàm răng sắc nhọn thét dài, phanh một tiếng vang lớn, nó phành phạch cánh hung hăng nện trên mặt đất, bụi đất bay lên mù mịt đem khoảng đất trống hoàn toàn bao phủ trong cát bụi.
" Hôm nay đã có bữa tối ~ " giọng nói trầm thấp mang theo sung sướng của nữ tử từ trong khói bụi truyền ra, một nữ nhân mặc da thú đứng đón gió trên người con dơi chậm rãi xuất hiện.
[ Ký chủ, biến hóa của ngươi thật làm cho người ta vui mừng ]
Đang đứng trên người con dơi tạo hình, Ôn Noãn yên lặng che mặt: " Hệ thống, cầu không cần đề cập tới.." nhìn cô hiện tại xem, ai có thể nghĩ đến một nữ nhân mặt không đổi sắc chém giết ma thú ở hơn nửa năm trước còn là một cái nhuyễn muội tử hảo đáng yêu đâu...
Cô đã từng là một người vai không thể gánh tay không thể làm, ôn nhu tình cảm (?), muội tử giàu có tình yêu, nhưng từ khi xuyên đến thế giới này bắt đầu huấn luyện chính mình, thế giới quan của cô không ngừng bị đánh vỡ, từ trong ra ngoài cũng hoàn toàn biến hóa.
Rốt cuộc cô như thế nào có thể rớt xuống như vậy? Nga, đúng rồi! Hẳn là bởi vì ngày đó không có đồ ăn sắp đói chết. Một thứ có bộ dáng vô cùng đáng yêu, gần giống loại sóc nhỏ xuất hiện trước mắt mình, nó chớp đôi mắt ngập nước tò mò nhìn cô vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, đơn thuần lại tốt đẹp. Sau đó, cô vươn tay quyết đoán vặn gãy cổ nó, biểu tình đơn thuần kia vẫn còn lưu lại trên mặt, nhưng khi đó cô hoàn toàn không có tâm tư chú ý cái này, chỉ biết đây là một miếng thịt thơm ngào ngạt, có thể no bụng lại có thể cứu mạng.
Hương vị thịt tươi rất không tốt, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập khoang miệng, mùi vị ghê tởm làm người ta buồn nôn, nhưng cô vẫn cố ăn trong nước mắt, đồng thời nuốt xuống bụng còn có cái gọi là kiên trì nực cười.
[Như vậy không phải thực tốt sao, ký chủ, người không vì mình, trời chu đất diệt. ]
"Ngươi nên may mắn ta là bác sĩ tâm lý." Ôn Noãn một bên cắt da dơi, một bên cùng hệ thống nói chuyện.
Người bình thường tại hoàn cảnh lạ lẫm này đã sớm hỏng mất, nếu không phải bởi vì cô đối với việc điều chỉnh tâm lý thật am hiểu, nói không chừng hiện tại cô đã mất khống chế mà biến thành một cái xà tinh bệnh khủng bố. Đương nhiên, bây giờ cô đã có chút không đúng nhưng cũng còn tốt là không quá bị mất khống chế.
[ a ~ ta xác thật rất may mắn khi ngươi là bác sĩ tâm lý. ]
Ôn Noãn nhíu nhíu mày: " tổng cảm thấy những lời này của ngươi còn có ý tứ khác."
[Ngươi đoán xem ~ ]
Ha ha... Ôn Noãn cười lạnh kéo kéo khóe miệng cúi đầu tiếp tục bận việc bữa tối của mình.
..........
Hôm nay khó có được thời tiết tốt, cuối thu mát mẻ, Ôn Noãn nằm trên mặt cỏ nhắm mắt dưỡng thần.
[Ký chủ, nữ chủ Thập Nhất đã từ cấp E sát thủ lên tới cấp S.]
Ba tháng trước, Thập Nhất từ hiện đại xuyên đến nơi này, dưới sự trợ giúp của bàn tay vàng cùng không gian linh tuyền, cô ta dùng hai tháng để đem thân thể phế tài của mình rèn luyện thành ma võ song tu năng lực giả cường đại, sau đó dùng một tháng từ cấp bậc sát thủ thấp nhất đến cấp S cao nhất. Cái này làm cho người đang đố kỵ đãi ngộ thiếu chút nữa vì huấn luyện chính mình mà suýt chết vô số lần, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không bị thương Ôn Noãn mất đi ý chí chiến đấu.
Lúc nữ chủ đang ngâm mình trong linh tuyền không ngừng gia tăng năng lực, thì cô đang ở rừng rậm cùng quái thú hung hãn vật lộn. Lúc nữ chủ ăn ma dược tấn cấp, cô lại đang không ngừng chém giết, chết đi, sống lại, trên người thương cũ thương mới chồng chất. Nếu không có hệ thống bên người luôn cổ vũ làm chính mình thức tỉnh, tinh thần cô đã bị những loại kích thích này đánh cho suy sụp.
"Không hổ là nữ chủ a." Ôn Noãn khinh phiêu* cảm thán một câu, sau đó đứng dậy, nhanh chóng biến mất,
(*) khinh phiêu: khinh bỉ, nhẹ nhàng
Trong thế giới này, các chức nghiệp khác nhau đều có tổ chức, trừ bỏ ma pháp sư cùng đấu võ sư có công hội bên ngoài, những tổ chức khác đều xưng chính mình là Liên Minh, một nhiệm vụ có thể có nhiều người tiếp, nhưng cấp bậc trong Liên Minh rất nghiêm khắc, bởi vậy khi nữ chủ tiến nhập liên minh Ôn Noãn mới có thể yên tâm tiếp tục ngốc trong rừng rậm, cũng có nghĩa là cô có thể tiếp nhận nhiệm vụ ám sát nam chủ, nếu Ôn Nõan vẫn không quay về, nữ chủ sẽ cùng nam chủ thông đồng rồi.
_________
Trăng tròn màu đỏ tươi treo trên bầu trời đêm, đám mây màu đen chậm rãi che khuất ánh trăng, Ôn Noãn thân nhẹ như yến bình thản từ nóc nhà nhảy lên đỉnh tháp cao, chỉ chốc lát, người đã tới bên cạnh vương cung Oro.
Trong trí nhớ nguyên chủ có một bộ pháp ẩn thân đặc thù, là do nguyên chủ từ tay một vị trưởng lão Tinh linh tộc cầu được, loại ẩn thân thuật này rất đặc biệt, cho dù thực lực người khác có mạnh hơn mình rất nhiều cũng không dễ dàng cảm giác được tồn tại của chính mình.
Ôn Noãn nhỏ giọng ngâm xướng chú ngữ kỳ lạ mà dễ nghe, chỉ chốc lát, cả người liền dung nhập vào giữa màn đêm.
Lúc này trong chính điện của vương cung Oro đang tổ chức cung yến, loáng thoáng có tiếng nhạc từ nơi xa truyền đến. Ôn Noãn dừng một chút, sau đó xoay người hướng phương hướng khác bay đi.
Trong cung Gothic đèn đuốc sáng trưng, Ôn Noãn nhảy mấy cái liền tới ban công cạnh phòng ngủ to nhất, cô ngừng thở, cẩn thận nhìn qua khe hở của bức màn chưa bao giờ hoàn toàn khép lại.
Tẩm điện trang sức kim bích huy hoàng bị vô số ngọn nến chiếu sáng như ban ngày, một nam tử tóc dài mặc trường bào màu bạc thêu kim tuyến đưa lưng về phía cô. Đột nhiên,hắn động, thân mình theo nhạc truyền đến từ xa nhẹ nhàng nhảy, theo hắn xoay tròn, bạn nhảy bị thân thể hắn che lấp cũng hoàn toàn lộ ra.
Đó là một bộ khung xương phi thường hoàn chỉnh, những khúc xương màu trắng được ánh nến chiếu vào tản ra từng đợt hàn ý làm người ta lạnh người. Tuấn mỹ nam tử ôm lấy bộ xương khô nhảy điệu waltz ưu nhã, khóe miệng hắn mỉm cười, ánh mắt thâm tình nhìn nó...