"Ôn Noãn, ta kêu ngươi vài lần, sao ngươi không để ý tới ta!" Sáng sớm sân trường đã có nhiều học sinh đi lại, Từ Tư Tư chạy nhanh qua đám người đến bên người Ôn Noãn: " Ôn Noãn ngươi làm sao vậy?"
"Từ đồng học, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi." Ôn Noãn vẻ mặt nghiêm túc chỉ chỉ góc tường không có ai.
Hai người đi đến góc sân, Ôn Noãn mới bình đạm hỏi: "Từ đồng học, ngươi tại sao lại muốn gạt ta? Quý Hải đã nói, lúc hắn đánh nhau chưa bao giờ dùng đao!" Nói xong lời này, Ôn Noãn cũng cảm thấy chính mình rất kỳ quái, trọng điểm đặt ở trên vũ khí, lại không đặt ở đánh nhau.
"Ôn Noãn, ngươi như thế nào lại ở bên hắn!" Từ Tư Tư vô cùng đau đớn nhìn cô: "Ta không nói dối! Buổi tối ngày đó xác thật ta đã nhìn thấy người cầm đầu của hai phe dùng đao!"
Ôn Noãn nhíu nhíu mày: "Ngươi xác định người kia là Quý Hải?"
"Ăn mặc một thân đồng phục giống trường ta, trong trường trừ Quý Hải ra thì không có ai lăn lộn trong xã hội đen cả. Hơn nữa, hắn là lão đại a, người dẫn đầu không phải là hắn thì làm gì còn ai khác." Từ Tư Tư một bộ "sao ngươi có thể hỏi cái loại vấn đề ngu ngốc như thế này".
Thì ra là thế, Ôn Noãn hiểu rõ: "Ngươi hiểu lầm rồi, cầm đao không phải là Quý Hải, hắn đánh nhau không cần đao, hy vọng ngươi không cần truyền bá loại lời đồn không thật như vậy nữa."
"Có phải hay không ngươi đã bị Quý Hải tẩy não? Liền tính hắn không cầm đao, kia chuyện hắn đánh nhau cũng chứng tỏ hắn không phải là người tốt!"
Lời này nói được chính là không có cách nào phản bác, nói cho cùng, Quý Hải đánh nhau chính là hành vi không đúng, dùng đao hay không chỉ là vấn đề về trình độ.
"Tư Tư, ta hiểu được ý tốt muốn bảo hộ mỗi một vị đồng học của ngươi, nhưng hy vọng ngươi không dùng ngôn ngữ để công kích Quý Hải, hắn cũng không thương tổn đến các đồng học khác." Ôn Noãn thở dài. Quý Hải lại không phải người cuồng đánh nhau, chẳng qua là có ngươi trêu trọc hắn thì hắn mới cùng người đánh nhau, mà những người trêu trọc hắn cũng đều không phải dạng người tốt gì, trong trường này bọn học sinh thành thật một người hắn cũng chưa động qua.
Từ Tư Tư bất mãn chu miệng: "Được rồi, ta sẽ cố gắng." Cô chính là khinh thường những loại người này, ỷ vào nhà có chút tiền dơ bẩn liền làm xằng làm bậy.
"Ngươi còn cùng cái kẻ lừa đảo này ở bên nhau a." Quý Hải không biết lúc nào xuất hiện ở cách đó không xa, hai tay khoanh trước ngực, người dựa vào vách tường: "Lần này mà lại bị lừa cái gì, có thể sẽ không còn hải sản cho ngươi ăn hả giận." Tươi cười ngả ngớn hiện lên trên mặt, mắt đen nhìn chằm chằm Ôn Noãn, không hề phân ra một chút cho Từ Tư Tư bên cạnh.
"Ngươi nói ai là kẻ lừa đảo!" Từ Tư Tư giận dữ quát.
Quý Hải hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Từ Tư Tư, hắn chậm rãi vươn một bàn tay ra: "Còn không mau qua đây, ngươi bổn* nữ nhân này chính là trí nhớ kém."
*bổn: ngu ngốc →_→ nữ nhân ngu ngốc ╮(╯▽╰)╭
Ngươi hùng hài tử này, bổn nữ nhân bổn nữ nhân ngươi gọi đến nghiện phải không, cho rằng mình là tổng tài bá đạo sao!
"Ta mang ngươi đi ăn cua hoàng đế."
Ôn Noãn yên lặng di chuyển bước chân. ←_←
------------------
Từ Tư Tư đã offline, còn lại chính là Ôn Noãn cùng thiếu niên tú ân ái hằng ngày...
------------------
"Trong quá trình kiểm tra hằng ngày, phần lớn đồng học đều có biểu hiện không tồi, tiến bộ có lớn có bé nhưng đều ổn định hướng về phía trước." Vào ngày thứ hai, giáo viên chủ nhiệm lớp cầm phiếu điểm mới ra lò nói: "Trong đó đặc biệt khen ngợi chính là bạn học Ôn Noãn, trừ bỏ văn viết thiếu hai điểm, còn lại toàn bộ đều là điểm tuyệt đối, mọi người hãy học tập Ôn Noãn nhiều hơn."
Mọi người đã sớm nghe qua Ôn Noãn học tập rất tốt, chỉ là không nghĩ tới tốt đến tình trạng này. Chỉ mỗi văn viết thiếu hai điểm, quá cường hãn đi, này nơi nào còn là học bá, quả thực là học thần a!
"Phiếu điểm mỗi người một tờ, buổi tối cho cha mẹ các ngươi ký tên!" Chủ nhiệm đưa phiếu điểm cho người ngồi đầu bàn, ý bảo truyền cho người phía sau: "Được rồi, tan học đi."
"Ôn Noãn, ngươi quá lợi hại, chỉ thiếu điểm viết văn, ngươi sao có thể làm được a!"
"Ta quá sùng bái ngươi, học bá đại nhân, ngươi có thiếu đồ trang sức bên chân, cái loại bán manh này không?"
"Thỉnh giáo phương pháp học tập."
Tiết học vừa mới kết thúc, các bạn học xung quanh phần phật bay tới bên người Ôn Noãn. Học tập tốt, lớn lên xinh đẹp, tính cách lại ôn nhu hiền lành, thật là nữ thần a, bọn họ vừa hâm mộ vừa sùng bái cảm thán.
"Cảm ơn đã khích lệ, ta cũng không nghĩ lần này lại phát huy vượt qua người bình thường. Vật trang sức trên chân không thiếu, nhưng lại thiếu một bằng hữu tốt bán manh." Ôn Noãn cười trả lời từng vấn đề một: "Mỗi người thích hợp với những phương pháp học tập khác nhau, cá nhân ta thì thích kết hợp cả học tập và thư giãn."
Nhóm muội tử thẹn thùng che mặt, nữ thần hảo ôn nhu hảo tốt bụng, bị chọc tới rồi có biết hay không!
Trong phòng học trái ngược với bên dưới một mảnh náo nhiệt chính là một mảnh trầm thấp ở hàng trên. Đại khái là xếp hạng của họ cùng Ôn Noãn quá gần, bởi vậy so với những học sinh khác áp lực càng lớn hơn, có một nữ sinh đầu tóc ngắn màu đen sắc mặt âm trầm nhìn phiếu điểm trên tay, tên của mình từ xếp hạng thứ ba xuống còn đứng thứ tư, tuy rằng chênh lệch không lớn, nhưng so với rớt xuống mười tên còn khó chịu hơn.
"Học bá a, nữ thần a."
"Ôn Noãn, ngươi thật thông minh."
Phía sau không giừng vang lên âm thanh khích lệ giống như mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào cột sống, nữ sinh tóc ngắn mặt vô biểu tình quay đầu nhìn lại. Gương mặt tinh xảo xinh đẹo kia tràn đầy tươi cười ôn nhu, bạn học chung quanh đều vây quanh cô, khích lệ, sùng bái không ngừng vang lên bên tai, ngay cả bạch mã vương tử trong lòng cô cũng mang một biểu tình nhẹ nhàng mà chuyên chú nhìn người kia!
Nữ sinh tóc ngắn đứng dậy rời khỏi phòng học, đi vào góc sân thể dục gọi một cuộc điện thoại.
"Ca, ta có việc muốn nhờ ngươi một chút."
______________
Tuy rằng Quý Hải luôn đặt cho Ôn Noãn biệt hiệu "ngu ngốc" các loại, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, Ôn Noãn tâm tư tỉ mỉ, giỏi về quan sát, đối với việc gì cũng đủ lý trí, ký thật cô cũng không ngu ngốc. Nhưng mà không lâu sau đó, cái kết luận này đã bị hắn tự mình bóp nát...
Gương mặt tinh xảo xinh đẹp cùng với nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, tóc buộc kiểu đuôi ngựa cao cao sau đầu nhẹ nhàng đung đưa, một cỗ hơi thở thanh xuân nhẹ nhàng trực tiếp toát ra. Cô dùng nĩa cắm một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, miệng lưỡi lan tràn mỹ vị làm cô cười càng thêm thấy răng không thấy mắt.
Quý Hải một tay chống đầu nhìn Ôn Noãn đang ăn đến vui vẻ, một miếng bò bít tết cũng có thể làm cho nữ nhân này vui đến như vậy... Không sai, hắn phát hiện, Ôn Noãn chính là một đồ tham ăn tiêu chuẩn, đừng nhìn hằng ngày cô cười tủm tỉm, luôn là một bộ dáng cơ trí bình tĩnh, chỉ cần động tới đồ ăn, chú ý của cô sẽ dồn hết lên bàn ăn.
"Ngươi sao lại không ăn?" Vừa hưởng thụ mỹ thực, Ôn Noãn vẫn thực quan tâm Quý Hải... đồ ăn.
Quý Hải khẽ cười một tiếng, ngón tay giật giật, đem đĩa bò bít tết của mình đẩy đến trước mặt Ôn Noãn: "Ta không đói, ngươi ăn đi."
Ôn Noãn nhìn nhìn đĩa thịt bò đã cắt thành miếng nhỏ, không hổ là nam chủ, kỹ năng tán tỉnh quả thực là quá hoàn hảo, cô ở trong lòng cảm thán.
Tiếng di động thình lình vang lên đánh gãy cơm trưa của hai người, Quý Hải nhíu nhíu mày, lấy điện thoại ra nhìn, tên trên điện thoại --- Tiểu Lý.
"Làm sao vậy?" Quý Hải quyết đoán tiếp điện thoại.
"Lão đại, bọn người Trương Tử Hiên tới gây sự với chúng ta!" Thanh âm Tiểu Lý truyền từ đầu bên kia đến.
Quý Hải nhấp nhấp miệng, hắn nhìn nhìn Ôn Noãn đang cười tủm tỉm ăn bò bít tết, ngữ khí bình tĩnh nói: "Ta đã biết." Sau đó liền ngắt điện thoại.
"Nếu ngươi có việc vội thì có thể đi trước." Ôn Noãn cười nhìn hắn.
"Ừ." Quý Hải trầm giọng đáp: "Xong thì ngươi về trường học đi, ta đi trước."
"Được." Ôn Noãn gật đầu.
Đại khái là quán bar mà Quý Hải mở có vấn đề, Ôn Noãn nghĩ. Trong tiểu thuyết, tuy Quý Hải vẫn còn là vị thành niên nhưng hắn đã bắt đầu có sản nghiệp của mình, trưởng thành sớm, hắn đã hiểu rõ vận mệnh của con em đại gia, vì sau này có thể thoát khỏi vận mệnh định sẵn, từ nhỏ hắn đã có ý thức tích góp tiền, chờ gửi ngân hàng khả quan xong, dưới sự giúp đỡ của quản gia xuống tay đầu tư. Quán bar của Quý Hải là khi hắn nhàn rỗi mở ra một chỗ để ăn chơi, mới đầu chỉ là vì mình cùng nhóm tiểu đệ của mình có chỗ để vui chơi, về sau danh khí của hắn dần dần tăng lên sau đó quán bar của họ trở thành căn cứ, cũng là bia ngắm, trên cơ bản, người tìm hắn phiền toái nghĩ đến đầu tiên chính là đến quán bar nháo.
"Trả tiền." Ôn Noãn ý bảo nhân viên phục vụ tiến lên.
"Ôn tiểu thư, chào ngươi, vừa rồi Quý thiếu gia đã trả tiền rồi." Nhân viên phục vụ lễ phép nói: "Ôn Tiểu thư là muốn rời đi sao?"
"Đúng vậy." Ôn Noãn gật gật đầu.
Ôn Noãn đi ra nhà ăn liền nhìn thấy xe của nhà Quý Hải từ nơi không xa tiến lên, cuối cùng chuẩn xác dừng trước mặt cô.
"Ôn tiểu thư, mời lên xe." Tài xế hiển nhiên là nhận thức Ôn Noãn, ánh mắt hắn chính xác nhìn về phía cô, liếc mắt một cái liền nhận định cô là Ôn Noãn.
"Cảm ơn." Không nghĩ tới Quý Hải vội vàng đi như vậy lại an bài rất thoả đáng, người này thoạt nhìn là một hùng hài tử đang ở thời kỳ trung nhị bệnh thật đúng là cho người ta ngoài ý muốn a.
Ôn Noãn trở lại trường học liền bắt đầu chương trình học buổi chiều, thời gian trôi qua như nước chảy, thẳng đến lúc tiếng chuông tan học vang lên cũng không thấy Quý Hải xuất hiện. Ôn Noãn nhíu nhíu mày, không phải đã xảy ra chuyện gì đi? Cô vẫn là đi xem thì hơn, nghĩ đến đây, tốc độ thu cặp sách của Ôn Noãn nhanh hơn, chuẩn bị một hồi liền đi quán bar của Quý Hải xem tình huống.
"Ôn Noãn." Trương Cẩn Hiên nhảy nhót đến bên người Ôn Noãn, một đầu tóc ngắn kết hợp với ngũ quan thanh tú có vẻ rất chọc người vui vẻ: "Ôn Noãn, ngươi làm ơn giúp ta trực nhật đi."
"Trương đồng học, ngươi có việc gấp gì sao?" Ôn Noãn cười nói.
"Đúng vậy, ca ta tới thăm ta, chúng ta hẹn nhau tối nay cùng nhau ăn cơm." Trương Cẩn Huyên chắp tay trước ngực: "Làm ơn làm ơn, Ôn Noãn ngươi là người ôn nhu nhất tốt bụng nhất."
"Ta..." Ôn Noãn mở miệng muốn cự tuyệt.
"Ta biết Ôn Noãn ôn nhu như vậy sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt ta!" Trương Cẩn Huyên nhấc cặp sách hướng bên ngoài chạy: "Ta đi trước đây, nơi này giao cho ngươi." Chạy vội càng ngày càng xa, cuối cùng là biến mất không thấy.
.... Được rồi, Ôn Noãn thở dài, may mắn công việc sau khi tan học cũng không có nhiều lắm, chỉ cần đem ghế để trên bàn, lau bảng, lại đem rác ném tới khu rác đằng sau trường học là được, còn lại việc quét dọn sẽ vào ngày hôm sau do nhóm học sinh khác từ sáng sớm tới làm.
Ôn Noãn thu thập tốt phòng học liền khoá cửa, cầm theo rác hướng phía sau trường học đi đến. Lúc này trời đã dần tối, chỗ đống rác như có như không mấy bóng người đi lại, đại khái là học sinh khác cũng vẫn rác đi, Ôn Noãn nghĩ thầm.
"Rốt cuộc ngươi đã đến." Một giọng nữ khàn khàn từ phía sau truyền đến.
"Ôn Noãn phải không?"
Ánh sáng đèn pin chiếu vào mắt có chút chói, Ôn Noãn theo bản năng giơ tay che mắt, tiếp theo dưới bụng truyền đến một trận đau nhức, cô liền bất tỉnh nhân sự.