Thanh âm vụn vặt vang lên bên tai, giống như tiếng côn trùng bò trên đất làm người ta nổi da gà. Trong không khí đã lâu không gặp ánh mặt trời tràn đầy hơi mốc ẩm ướt, hơi hơi giật thân mình, bốn phía dày đặc bụi đất làm cho người ta ho khan.
Ôn Noãn ngồi dậy, ăn một quyền ở bụng giờ vẫn còn đau, hai mắt nhìn ra bốn phía, nhờ ánh trăng từ cửa chiếu vào, Ôn Noãn có thể nhận ra đây là một phòng để đồ không lớn, từ mùi mốc trong không khí có thể nhận thấy nơi này đã bị bỏ đi rất lâu.
Căn bản không cần tự hỏi nhiều, người phía sau màn độc thủ này tuyệt đối là Trương Cẩn Hiên, nữ sinh tóc ngắn hay cười này, khi cười còn để lộ ra má lúm đồng tiền rất đáng yêu, không nghĩ tới lại là tiểu bạch thỏ hắc hoá.
Ôn Noãn cẩn thận sờ soạng bên người, phát hiện cặp sách của mình không thấy, khẳng định là bị đám nữ sinh kia ném, đại khái là sợ cô gọi điện cầu cứu đi. Ôn Noãn đỡ cửa đứng lên, cô vỗ vỗ ván cửa, lớn tiếng kêu vài tiếng, bên ngoài trừ bỏ tiếng mèo hoang đáp lại thì không có thanh âm nào khác.
"Sẽ không phải thật sự chờ tới sáng mai đi." Ôn Noãn thấp giọng lẩm bẩm vài tiếng. Đồ vật chung quanh căn bản không có thứ nào dùng được, tuy cửa trước mặt dùng tấm ván gỗ ghép vào mà thành, nhưng hiện tại với Ôn Noãn tay trói gà không chặt thì không thể động nó mảy may.
.......
"Tìm được nữ nhân kia chưa?" Quý Hải sắc mặt âm trầm ngồi trong phòng học, trên mặt trên cổ hắn đều là vết thương, mu bàn tay càng là không biết bị cái gì tạo thành mà có một đạo vết thương lớn.
"Thực xin lỗi, lão đại, vẫn chưa tìm được." Tiểu Lý áy náy nói.
Hai hàng lông mày Quý Hải nhíu chặt lại, một lúc sau, hắn cầm điện thoại bấm một dãy số.
"Lão đại." Tiểu Lý vội vàng đè lại tay Quý Hải: "Không thể điều động người trong nhà, nếu bọn họ biết thiếu gia coi trọng cô ấy như vậy..."
Phanh! Quý Hải nện một quyền trên mặt bàn, hắn hít sâu, ép chính mình bình tĩnh lại: "Còn chỗ nào chưa đi tìm?"
"Cơ bản đều đã tìm hết rồi." Tiểu Lý nhỏ giọng nói.
Quý Hải đi đi lại lại trong phòng học, bất tri bất giác liền đi đến cửa sổ, hắn nhìn qua cửa sổ nhìn về phía sân thể dục đen như mực, ánh mắt loé loé: "Nơi này ngươi đã đi tìm chưa?"
.......
"Trường học các ngươi tìm chưa?"
Người này một khi sốt ruột liền toàn làm chuyện dư thừa, rốt cuộc nơi có khả năng tìm được Ôn Noãn nhất lại bị bọn họ xem nhẹ.
"Tìm, bất luận ngóc ngách gì cũng đều phải tìm, không thể buông tha." Quý Hải là người đầu tiên chạy ra khỏi phòng học.
Cửa trước mắt có vẻ làm không được cẩn thận, chỗ chỗ loang lỗ càng có vẻ rách nát, Ôn Noãn nhấc chân dùng hết toàn lực đạp lên cửa hai cái, trừ bỏ làm cho toà nhà hơi chấn động, bụi đất bay đầy phòng thì cũng không có hiệu quả nào khác.
"Khụ khụ khụ." Ôn Noãn bị sặc đến ho khan, cô lùi vài bước, cách xa chỗ cửa gỗ đầy bụi.
Cánh cửa của căn phòng này là hướng về bên trong mở ra, cô đứng bên trong đây làm sao cũng không được. Cửa gỗ không di chuyển chút nào, toàn thân mệt lừ thì không nói, lại còn bị hít một phổi đầy tro bụi.
Xem ra phải thực sự phải chờ đến sáng mai lúc học sinh trực nhật đến đổ rác mới có thể hỗ trợ, Ôn Noãn lau một mặt, sờ soạng tìm góc tường ngồi lên chiếu.
Không biết qua bao lâu, Ôn Noãn một mình ngồi trong bóng đêm đã mê man sắp ngủ, cô che miệng ngáp, sau đó đem đầu dựa vào đầu gối mệt mỏi ngủ thiếp đi.
"Ôn Noãn------"
Nửa tỉnh nửa mê, Ôn Noãn mơ màng nghe có người gọi tên mình, cô giật giật lỗ tai, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên.
"Ôn Noãn----------"
Thanh âm mơ hồ lại lần nữa vang lên, lúc này cô đã có chút thanh tỉnh, cô ngáp một cái xoa xoa đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ, ngừng thở cẩn thận nghe.
"Ôn Noãn, nghe được phải trả lời ta!"
Là Quý Hải! Ôn Noãn tinh thần rung lên, xem ra hôm nay có hy vọng về nhà!
"Lão đại, xem cái này, là cặp của Ôn Noãn." Tiểu Lý cầm đèn pin khắp nơi tìm kiếm, mắt sắc phát hiện một chiếc cặp màu trắng bị chôn một nửa dưới đống rác, hắn kích động kêu to.
Quý Hải không chút do dự đi vào đống rác đem cặp sách bên trong cầm ra, hắn kéo khoá ra nhìn nhìn, bên trong quả nhiên là đồ của Ôn Noãn.
"Cẩn thận điều tra gần đây." Quý Hải nghiêm túc ra lệnh.
Nghe được Quý Hải nói, chúng tiểu đệ lập tức tách ra bốn phía tìm kiếm. Chỉ chốc lát, một nam sinh vội vội vàng vàng chạy về báo cáo.
"Lão đại, bên kia có một phòng nhỏ bị vứt đi, mũi khoá đều bị rỉ sét nhưng móc khoá lại hoàn toàn mới!" Vừa dứt lời, nam sinh kia chỉ cảm thấy bên người có một trận gió xẹt qua, thân ảnh Quý Hải nháy mắt đã không thấy.
Cửa gỗ làm ẩu, trên mũi khoá loang lổ rỉ sét, cái móc khoá hoàn toàn mới kia lại có vẻ rất không thích hợp.
Quý Hải vỗ vỗ cửa, cao giọng hô: "Ôn Noãn, ngươi ở bên trong sao?"
Sau một lúc lâu, một đạo thanh âm nhỏ như muỗi từ bên trong truyền ra: "Quý.... Hải?"
Nữ nhân ngu ngốc kia quả nhiên ở bên trong!
Quý Hải đen mặt trầm giọng nói: "Cách cửa xa một chút!"
Bên trong truyền ra một trận âm thanh tất tất tác tác, đến khi ngừng lại, người bên trong mới mở miệng: "Được rồi."
Nghe được bên trong đáp lại, Quý Hải quyết đoán nâng chân lên, một chân đem cửa gỗ đá văng.
Phanh!
Cửa gỗ đụng vào tường vang lên một tiếng vang lớn, ánh đèn pin chiếu sáng cả căn phòng nhỏ hẹp. Nữ sinh ngồi một mình ôm đầu súc vào góc tường, mái tóc sạch sẽ buộc đuôi ngựa hiện tại đã có chút rối, rũ lộn xộn ở bên mặt, trên mũi cùng hai má dính đầy tro bụi làm cô càng có vẻ chật vật, cô ngẩng đầu nhìn Quý Hải phá cửa mà vào, mắt đen vốn dĩ không có cảm xúc gì lúc này lại ánh lên nước mắt.
Thời gian như bị đình chỉ, người bên ngoài không nhúc nhích, người bên trong cũng không có bất luận phản ứng gì. Hai người cứ như vậy dưới ánh đèn bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng trước.
Rốt cuộc ngươi có nói chuyện không a, Ôn Noãn nhịn xuống khoé miệng run rẩy. Sau màn anh hùng cứu mỹ nhân không phải nam chủ nên nói lời kịch làm ấm lòng hay sao? Tỷ như "ngươi có sao không " "xin lỗi, ta đến muộn" hoặc là "đừng sợ, ta đến cứu ngươi" vân vân.
Ban đêm gió thổi vào người vẫn là có chút lạnh, thân mình Ôn Noãn run rẩy, hắt xì một cái.
Một cái áo choàng đột nhiên từ trên trời rơi xuống trên đầu Ôn Noãn, trước mắt đột nhiên tối sầm lại liền cái gì cũng không thấy, trong lỗ mũi tràn đầy hương vị của Quý Hải.
Tay bị một bàn tay ấm áp bao bọc, Ôn Noãn nương theo lực đạo của Quý Hải chậm rãi ra khỏi phòng để đồ.
"Đem quần áo mặc tốt." Quý Hải nhìn trên đầu Ôn Noãn bị quần áo che đi nhưng vẫn đi theo phía sau mình mà khoé miệng giật giật.
Ôn Noãn giơ tay đem áo kéo xuống, vẻ mặt nói không ra là uỷ khuất hay là không cao hứng.
Ở chung lâu như vậy, Quý Hải tự nhận rằng mình rất hiểu biết cô. Tỷ như, lúc cô chịu uỷ khuất luôn rất tuỳ hứng, tựa như lúc bị nữ nhân Từ Tư Tư kia lừa gạt liền một hai phải ăn hải sản, rõ ràng ngày thường luôn là bộ dáng ôn nhu hào phóng, nhưng lúc chịu uỷ khuất lại ấu trĩ như nữ hài tử.
Lúc này Ôn Noãn là muốn hống*, Quý Hải mạc danh* liền hiểu rõ phương thức ở chung cùng Ôn Noãn. Hắn nhấp nhấp miệng, miễn cưỡng vươn tay lấy áo khoác mở ra: "Duỗi tay ra."
(* hống: kêu to)
(*mạc danh: không sao nói rõ được)
Ôn Noãn trầm mặc không động.
"Mặc tốt áo, ta liền mời ngươi đi ăn ngon, thế nào?" Quý Hải cầm áo đi ra phía sau Ôn Noãn.
"Ta phải về nhà." Thanh âm vang lên mang theo nức nở cùng run rẩy.
Cách của hắn đã không dùng được, chỉ có trở lại bên người ba mẹ mới làm cô ấy yên tâm. Điều này cũng thật bình thường, cha mẹ là người cô thân cận nhất, Quý Hải rũ rũ mắt, không vui.....
" Được, mặc tốt quần áo ta liền đưa ngươi về nhà."
Nghe nói như thế, Ôn Noãn nghe lời duỗi cánh tay mặc vào áo khoác của Quý Hải.
Xe Tư gia vững vàng chạy trên đường cái, Quý Hải thường thường quay đầu xem Ôn Noãn, nhưng cô vẫn không có cảm xúc gì quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, không nói lời nào, đối với tầm mắt của hắn làm như không thấy.
Hừ, Quý Hải bĩu môi, di chuyển người ngồi xa Ôn Noãn, bên ngoài có cái gì đẹp! Hắn vô biểu tình quay đầu nhìn chằm chằm cửa sổ.
Qua cửa xe chiếu ra hình ảnh, Ôn Noãn nhìn cái ót của Quý Hải khẽ cười cười.
Một đường không nói chuyện, xe chạy đến dưới lầu nhà Ôn Noãn mới chậm rãi dừng lại, Quý Hải tuỳ tay đem khăn tay ném qua: "Đem mặt ngươi lau sạch, dơ gần chết."
Ôn Noãn:..........
"Ta cùng cha mẹ ngươi nói ngươi vì dạy bổ túc cho ta nên mới về muộn." Quý Hải mắt nhìn phía trước chính là không xem Ôn Noãn: "Nữ nhân ngu ngốc ngươi không nên nói chuyện."
Ôn Noãn yên lặng đem tro bụi trên mặt lau khô, sau đó nhanh chóng xuống xe chạy vào trong nhà.
Nữ nhân này cư nhiên ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói! Quý Hải giận giữ trừng mắt nhìn bóng dáng Ôn Noãn cho đến khi thân ảnh cô biến mất.
"Thiếu gia." Tài xế lên tiếng.
"Chuyện hôm nay không cần lắm miệng." Quý Hải trầm giọng ra lệnh.
"Vâng."
-----------
Lười tự nhận thấy cái ảnh ở bên trên chính là thông điệp của chương này muahahahahaha
Còn nữa, còn nữa: cảm ơn nàng Mì đã beta nha nha nha