Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 42: Hoa dại ven đường không thể hái (3)



Edit: luoicon27

Beta: Mì

Phía sau truyền đến tiến hét to làm Ôn Noãn vốn dĩ đang đi trong sân vắng tản bộ dừng lại một chút, sau đó dùng tốc độ gấp mười lần bay nhanh trốn ra ngoài.

"Nữ sắc lang kia, đứng lại cho ta!" Vu Tử Hàn vận khí dùng khinh công đuổi theo phía sau Ôn Noãn.

Ban ngày đường phố rất náo nhiệt, bá tánh lui tới, rao hàng tiểu thương có hết. Ôn Noãn cùng Vu Tử Hàn thi triển khinh công xuyên qua đám người, mọi người chỉ thấy một trận gió nhẹ xẹt qua bên người, khi nhìn kỹ lại không phát hiện ra cái gì.

Này thật sự không phải hoàn cảnh thích hợp để đuổi bắt, trên đường người quá nhiều, thân thể Ôn Noãn nhỏ xinh linh hoạt, đám người trước mặt là nơi ẩn nấp tuyệt vời. Cho dù Vu Tử Hàn có tập trung cỡ nào đi nữa, ở trong đám người không chịu khống chế lưu động quấy nhiễu vẫn bị mất tung tích Ôn Noãn.

"Đường hồ lô!"

"Bánh bao, bán bánh bao!"

Thanh âm người bán hàng vẫn vang dội như cũ, người đi đường hoặc vội vàng hoặc nhàn nhã, nhìn đều thực bình thường.

"Đại gia, cho miếng ăn đi, tiểu nhân đã ba ngày không ăn cơm." Khất cái một thân quần áo tả tơi đầu tóc lộn xộn, trên mặt không biết bôi đen bằng cái gì, thân mình hắn cong xuống, hai tay bưng chén chứa rất nhiều bùn đen.

"Cho cho cho, mau tránh ra! Đừng ở chỗ này cản trở ta làm ăn buôn bán!" Người bán hàng rong bán bánh bao không chịu nổi dơ bẩn trên người khất cái, vẻ mặt ghét bỏ ném cho khất cái một cái bánh bao.

Bánh bao rơi xuống đất lăn một vòng, lớp vỏ trắng muốt bị dính một tầng đất cát, khất cái vội vàng bò đến trên mặt đất nhặt lên bánh bao: "Cám ơn đại gia, người tốt cả đời bình an!" Hắn như cầm trân bảo mà đem bánh bao ôm vào trong ngực vội vàng rời đi.

Vu Tử Hàn thần sắc không rõ nhìn bóng dáng khất cái bước đi rã rời, quần áo không đủ che, ăn không đủ no, vì sống sót mà từ bỏ tôn nghiêm, một màn này ở trong thành trấn thường xuyên phát sinh. Chẳng qua...

Hắn không nghĩ tới người ra tay chính là mười vạn lượng cư nhiên đem vai khất cái sắm đến chân thật như vậy!

"Khất cái phía trước ngươi đứng lại cho ta!" Vu Tử Hàn cao giọng gọi lại người bước đi rã rời phía trước.

Ôn Noãn theo tiếng dừng lại bước chân, quay đầu khắp nơi nhìn nhìn.

"Đừng nhìn, nói chính là ngươi." Vu Tử Hàn bước nhanh qua.

"Nha, đại gia, ngài kêu tiểu nhân có việc gì?" Ôn Noãn vội vàng cúi đầu khom lưng, giọng nói biến thanh hoàn toàn là của một hán tử tang thương.

"Đừng giả vờ, ngươi chính là....ăn trộm!" Vu Tử Hàn thiếu chút nữa nói nàng là hái hoa tặc, sau lại nghĩ lại nghĩ, hắn cũng không phải hoa, nói như vậy giống như đem chính mình biến thành nữ nhân. Vì thế, lời nói đến cuối cùng, khó khăn đem hái hoa tặc biến thành ăn trộm.

Hơn nửa đêm thâm nhập khuê phòng nhà người khác, nàng là nữ sẽ không hái hoa, kia khẳng định là trộm cướp. Nữ nhân này chính là ăn trộm!

"Đại gia, sao ngươi có thể nói như vậy!" Ôn Noãn một bộ "ngươi cư nhiên vũ nhục ta" trừng mắt nhìn Vu Tử Hàn: "Ta tuy là thân bần hàn trở thành khất cái, nhưng ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện trộm cắp này!"

Vu Tử Hàn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt liệu trước nói: "Ngươi cho rằng ngươi giả trang dịch dung ta sẽ không nhận ra ngươi sao! Đôi mắt lớn nhỏ này của ngươi ta sẽ không quên!"

Ôn Noãn giơ tay sờ sờ hai mắt của mình, vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn Vu Tử Hàn. Số lần nàng nhìn khuôn mặt này so với hắn còn nhiều hơn, sao nàng lại không phát hiện mình có một mắt to một mắt nhỏ, tiểu tử này không phải là đang lừa nàng đi.

"Đừng có sờ, sờ nữa đôi mắt của ngươi cũng không giống nhau." Vu Tử Hàn duỗi tay bắt lấy tay Ôn Noãn: "Theo ta đi."

"Từ từ! Đại ca, ta sai rồi! Cầu buông tha!" Ôn Noãn co được dãn được nhuyễn thanh cầu xin tha thứ.

"Đã chậm." Đầu tiên là cưỡng chế hắn một đêm, sau đó coi hắn là tiểu quan thanh lâu để lại mười vạn lượng ngân phiếu, lưu lại tờ giấy châm chọc kỹ thuật hắn kém, cuối cùng còn đến dịch dung trêu chọc hắn. Cơn tức này mà không phát ra hắn thật sự muốn nghẹn chết!

Vu Tử Hàn bắt lấy Ôn Noãn kéo về Duyệt Lai khách điếm, một lần nữa trở lại khách phòng lầu ba, lần này vị trí của hai người bị đảo lộn.

"Rốt cuộc ngươi tức giận cái gì a." Dỡ xuống một thân ngụy trang Ôn Noãn vẫn mặc trang phục của tiểu nhị lúc sáng: "Tối hôm qua ta trúng mị dược mà ngươi vừa lúc ở bên người, ta đây cũng không có biện pháp khác. Hơn nữa ngươi là nam nhân cũng không có hại gì, lần đầu tiên của ta cho ngươi, tính lên ta mới là người tổn thất lớn đi."

Ôn Noãn nói quả thật có đạo lý, danh tiết đối với nữ nhân cổ đại rất quan trọng, tuy rằng nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng là cô nương gia vẫn tương đối để ý cái này. Chuyện này nói tóm lại có hại vẫn là Ôn Noãn, nàng là nữ nhi, đem trong sạch giao cho một nam nhân xa lạ, không khóc không nháo đã rất không tồi.

Nghe xong Ôn Noãn nói, Vu Tử Hàn cũng cảm thấy mình keo kiệt. Nhưng tờ giấy cùng ngân phiếu kia có liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của nam nhân, hắn không tức giận cũng... không bình thường đi, Vu Tử Hàn có chút rối rắm ngồi trên ghế không nói.

"Ngươi..." Đối mặt chính diện với Ôn Noãn, Vu Tử Hàn không nói được nặng lời. Hắn thở dài móc mười vạn lượng ngân phiếu trong ngực ra đưa đến trước mặt Ôn Noãn: "Chỗ ngân phiếu này ngươi cầm lấy thôi."

Ôn Noãn khó hiểu nhìn nhìn ngân phiếu trên bàn: "Quá ít?"

"Đương nhiên không phải." Vu Tử Hàn không biết nên khóc hay nên cười: "Loại sự tình này....không thể dùng ngân phiếu tới cân nhắc."

Ôn Noãn vẻ mặt cảnh giác nhìn Vu Tử Hàn: "Không phải ngươi muốn ta phụ trách đấy chứ!"

"Muốn phụ trách cũng là ta đối với ngươi phụ trách!" Rõ ràng là một cô nương gia dáng người nhỏ xinh, lại luôn đặt mình vào vị trí nam nhân, đem nam nhân đặt ở vị trí cần được bảo hộ giống nữ nhân là như thế nào!

Vu Tử Hàn vẫn luôn là người có tính tình tốt, ít nhất các bằng hữu của hắn đều cho là như vậy, rất nhiều người biết hắn có ham mê vẽ tranh mỹ nhân khuê phòng nhưng như cũ vẫn vui đùa làm bằng hữu của hắn, bởi vậy có thể thấy được hắn cỡ nào làm người thích. Nhưng sau khi gặp được nữ nhân kỳ lạ trước mặt này, cảm xúc của hắn lại có dao động rất lớn, thấy nhiều nhất chính là tâm nghẹn khuất.

Nghe được Vu Tử Hàn nói, vẻ mặt Ôn Noãn mới hòa hoãn xuống, nàng hào sảng vỗ bỗ bả vai của hắn:" Không cần phải khách khí như vậy, còn không phải là lần đầu tiên sao, coi như lễ gặp mặt của hai ta ha ha ha!"

Lễ gặp mặt?! Vu Tử Hàn quả thật bị dọa cho sợ ngây người. Hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, kỳ nhân dị sự* mà hắn thấy được nhiều nghe cũng không ít, nhưng nữ nhân này....cũng không phải đặc biệt bình thường đi.

(*)kỳ nhân dị sự: người kỳ quái, chuyện dị thường

"Ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân hay không!?"

"Ta có phải nữ nhân hay không chẳng phải ngươi là người biết rõ nhất sao?" Ôn Noãn nhướng mày.

"Khụ khụ!" Vu Tử Hàn ửng đỏ mặt quay đầu nhìn về nơi khác, trong đầu từng hình ảnh kiều diễm tối hôm qua lại hiện lên.

"Ngân phiếu ngươi không cần thì ta lấy lại, nếu không còn chuyện nào khác vậy ta đây đi trước." Ôn Noãn lưu loát lấy lại ngân phiếu sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

"Từ từ." Vu Tử Hàn vội vàng lên tiếng.

"Còn có chuyện gì?" Ôn Noãn nghi hoặc xoay người.

Vu Tử Hàn dùng nội lực đưa tờ giấy đến trước mặt Ôn Noãn, Ôn Noãn duỗi tay tiếp được, nhìn nhìn nội dung do chính tay mình viết, biểu tình bắt đầu chột dạ lên.

"Xem ra ngươi đã biết vì sao ta lại tức giận." Nói thật, vì loại chuyện này mà tìm khổ, Vu Tử Hàn cảm thấy rất thẹn, nhưng mà không làm gì hắn cảm thấy rất nghẹn khuất. Tâm tư thiên hồi bách chuyển* nhưng trên mặt vẫn Vu Tử Hàn không hiện ra gì cả, tận lực duy trì vẻ mặt thong dong.

(*)Thiên hồi bách chuyển: đại ý là tâm ý thay đổi, thay đổi liên tục.

"Ta...ta nói chính là lời nói thật." Ôn Noãn lắp bắp, trước sau không cùng Vu Tử Hàn đối diện.

"Kỹ thuật của ta kém chỗ nào!"

"... Ngươi nhất định phải cùng ta một cô nương gia nói về vấn đề này sao." Ôn Noãn thấy hướng đi của đoạn đối thoại này có chút không khống chế được.

"...Khụ." Vu Tử Hàn cũng có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi: "Ta là một nam nhân bình thường, nam nhân đối với phương diện này thực để ý."

Ôn Noãn ho khan hai tiếng: "Cái kia...ta cũng không biết cụ thể kém chỗ nào. Nếu không ta thử lại."

"..." Bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện lung tung rối loạn gì vậy!

-------

Cuối cùng ngày đó nói chuyện cũng không làm ra nội dung gì có tính thực chất, hai người ở trong khách phòng yên lặng nhìn nhau sau nửa canh giờ liền đường ai nấy đi.

Lại là một ban đêm tuyệt đẹp, ánh trăng cong như lưỡi liềm, hàng ngàn sao trời hội tụ xung quanh ánh trăng.

Vu Tử Hàn một thân hắc y nhẹ nhàng bay từ phương xa tới, ngày đó không có nhìn thấy tuyệt thế mỹ mạo Lăng Thanh Thanh trong truyền thuyết, Vu Tử Hàn vẫn rất là tiếc nuối, hôm nay hắn riêng hỏi thăm hành tung tình lang của nàng, xác nhận không gặp phải trường hợp hai người lén lút gặp nhau mới đi tới Lăng phủ.

Hôm nay nhất định phải nhìn thấy dung mạo Lăng Thanh Thanh, Vu Tử Hàn một bên từ cửa sổ rộng mở tiến vào trong phòng một bên thầm nghĩ.

Nhà ở của Lăng Thanh Thanh như cũ một bộ dáng tráng lệ, kim khí ngọc khí, đồ cổ tranh chữ đầy nhà, Vu Tử Hàn không dừng lại xuyên qua gian ngoài, tiến vào phòng trong.

Nến đỏ lay động, dáng người phập phồng quyến rũ, một nữ tử tóc dài mặc trường bào hồng nhạt đang ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, Vu Tử Hàn yên lặng ngồi xổm trên xà nhà, từ góc độ này của hắn có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của nữ tử.

Kiên nhẫn chờ đợi một hồi, Lăng Thanh Thanh rốt cuộc chải xong tóc, theo động tác rời đi bàn trang điểm của nàng, Vu Tử Hàn rốt cuộc có thề nhìn thấy dung mạo của tuyệt thế mỹ nhân trong truyền thuyết.

Cũng không phải rất đẹp, Vu Tử Hàn có chút thất vọng rũ rũ mắt, còn không bằng nữ nhân có đôi mắt lớn nhỏ kia.

Trong phòng Lăng Thanh Thanh ngồi trước bàn đầy mỹ vị thật lâu, không biết qua bao lâu, biểu tình nàng tựa như ai oán nhìn một bàn đầy rượu ngon sâu kín thở dài: "Đáng tiếc ta từ chỗ cha trộm rượu ngon tới."

Không chờ được tình lang, Lăng Thanh Thanh giận dỗi đi ngủ.

Vốn yêu thích rượu ngon Vu Tử Hàn đối với rượu ngon nổi lên hứng thú, phải biết rằng Lăng gia ở Giang Nam là một nhà thương nhân nổi danh, Lăng lão gia cất chứa rượu ngon khẳng định không kém. Vu Tử Hàn nhẹ nhàng bay xuống bên cạnh bàn, duỗi tay nâng lên chén rượu nhấp một ngụm nhỏ.

Mùi rượu nồng đậm tự nhiên hỗn loạn mà thanh hương tràn ngập khắp khoang miệng. Hai mắt Vu Tử Hàn sáng lên vài độ. Rượu ngon, rượu ngon! Hắn nhấc lên bầu rượu uống liền vài ly, thẳng đến trong bụng truyền đến một trận nóng rực khác thường mới kinh ngạc phát hiện không thích hợp.

"Ngô.." Vu Tử Hàn thở dốc kêu rên.

Không xong, trong rượu có cái gì!

Một đạo bóng đen từ gian ngoài lóe đến phòng trong, bóng dáng kia đầu tiên là chui vào trong giường Lăng Thanh Thanh thổi một ngụm khói mê, sau đó động tác nhanh chóng tháo xuống khóa bình an có gắn hồng bảo thạch, thay bằng một đồ dởm giống y hệt.

"Thật là phong thủy luân chuyển a!" Làm xong hết thảy, Ôn Noãn nhàn nhã vén lên mành trướng, xoay người xuống giường.

"Ngươi...Hô--ngô!" Mồ hôi từng viên một rơi xuống, cơ hồ là uống hơn phân nửa bình rượu Vu Tử Hàn bị dược tính đánh sâu vào làm cho trở tay không kịp.

Ôn Noãn chạy mau đến bên người Vu Tử Hàn đỡ lấy thân mình sắp ngã xuống đất của hắn: "Ngươi có khỏe không?"

"Cách...cách ta xa một chút!" Vu Tử Hàn thở hổn hển nói.

Ôn Noãn nắm nắm tay đã nắm thật chặt của hắn, cúi đầu ở bên tai nhẹ giọng nói: "Lần trước ngươi giúp ta, lần này đến lượt ta giúp ngươi."

"Đừng...hô---đừng như vậy!"

"Không cần khẩn trương, ta sẽ nhẹ nhàng, ngươi biết rõ mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.