Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 45: Hoa dại ven đường không thể hái (6)



Edit: luoicon27

Beta: Mỳ

Ôn Noãn lung tung nhặt một kiện áo khoác lụa mặc lên người, cũng chỉ nhặt quần áo chậm mất vài giây, Vu Tử Hàn liền vận khí đem chăn trên giường ném đi, chăn thêu hoa xoay vài vòng rồi trùm trên đầu Ôn Noãn.

"Ai!?" Đỉnh đầu Ôn Noãn đột nhiên nặng, trước mắt tối sầm, cả người toàn bộ bị bao phủ.

Vu Tử Hàn nhân lúc Ôn Noãn bị trói buộc liền vội vàng nhảy xuống giường nhặt áo ngoài khoác lên người nhanh chóng đi đến bên người Ôn Noãn.

Ôn Noãn vừa mới đem chăn vén lên đã bị Vu Tử Hàn đứng trước mặt ôm vào lòng.

"Có chuyện gì thì từ từ nói, buông ta ra trước đã." Hai tay Ôn Noãn để trước ngực Vu Tử Hàn.

"Buông ngươi ra liền không thể nói chuyện." Vu Tử Hàn đã nhìn thấu đức hạnh của Ôn Noãn, nữ nhân phụ bạc này!

Bị đối phương vạch trần Ôn Noãn vô cùng xấu hổ ha ha cười gượng: "Lần này ta không trốn, chúng ta ngồi xuống nghiêm túc nói chuyện."

Vu Tử Hàn lắc đầu, tay ôm càng chặt: "Cứ như vậy nói đi, ta nghe."

"....Thôi được." Ôn Noãn bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Đối với chuyện của hai chúng ta ngươi có ý tưởng gì không?"

"Ta.."

"Tiểu Noãn, ta có cái này cho ngươi!" Người chưa tới tiếng đã tới trước, Diệp Thanh trong tay cầm bình sứ, cao hứng phấn chấn vọt vào phòng Ôn Noãn, vừa muốn nói cho nàng là đã lấy được linh dược trị say, ánh mắt vừa chạm đến tình cảnh trong phòng liền đông cứng.

Một nam một nữ hai người quần áo không chỉnh tề ở bên nhau, chăn thêu hoa rớt bên chân nữ nhân, trên mặt đất quần áo tán loạn một cái lại một cái kéo dài đến mép giường, giường đệm hỗn độn biểu thị hai người tựa hồ ở trên đó đã làm cái gì.

Bình sứ trong tay rơi xuống mặt đất, Diệp Thanh kinh giận* trừng mắt nhìn Vu Tử Hàn: "Ngươi ngươi ngươi..."

(*)kinh giận: kinh hoảng, giận dữ

Vu Tử Hàn nhíu nhíu mày, nhặt chăn trên mặt đất lên bao lấy Ôn Noãn.

"Dâm tặc vô sỉ! Mau buông Ôn Noãn ra!" Diệp Thanh dựng mi trừng mắt lạnh giọng quát, nói xong liền bay nhanh đến muốn đem Ôn Noãn đoạt lấy.

Vu Tử Hàn ôm Ôn Noãn nhẹ nhàng nhảy, xoay vòng trên không trung liền ngồi lên xà ngang: "Khinh công này của ngươi đến góc áo của ta cũng không chạm được."

"Ngươi!" Diệp Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi là đồ lưu manh! Mau buông Tiểu Noãn ra bằng không ta đối với ngươi không khách khí."

Vu Tử Hàn khẽ cười một tiếng, mắt đào hoa liếc liếc Ôn Noãn đang ngồi xem náo nhiệt bên cạnh: "Ngươi hỏi nàng một chút, rốt cuộc ai mới là lưu manh." Vu Tử Hàn nói với Diệp Thanh bên dưới.

Diệp Thanh sửng sốt, nhìn nhìn vẻ mặt nhu nhược dễ khi dễ của Ôn Noãn: "Ngươi nói cái gì! Giở trò lưu manh còn bôi nhọ Ôn Noãn! Đê tiện!"

"Niệm tình ngươi quan tâm Ôn Noãn, ta liền không so đo ngươi mắng ta." Vu Tử Hàn gắt gao ôm Ôn Nõan đã bị bọc thành sâu lông.

"Ngươi!" Diệp Thanh vén tay áo chuẩn bị bay lên cùng Vu Tử Hàn làm một trận.

"Thanh Thanh!" Ôn Noãn giật giật eo bị Vu Tử Hàn ôm đến nhức mỏi, bất đắc dĩ lên tiếng hòa hoãn không khí: "Chúng ta không như ngươi tưởng tượng như vậy."

"Tiểu Noãn, có phải hay không ngươi bị hắn uy hiếp!" Diệp Thanh một bộ biểu tình "ta đã đọc qua sách ngươi không lừa được ta". Quần áo tán loạn trên mặt đất rõ ràng là đồ Ôn Noãn mặc hôm qua, vừa rồi khi hai người ôm nhau rõ ràng nàng đã nhìn thấy hai người không có mặc gì qua khe hở của đống tán loạn kia, tất cả đều là chân dài lắc lư.

"Tê!" Eo nhức mỏi lại bị ôm chặt hơn,Ôn Nõan bất đắc dĩ nói: "Không có, chúng ta.... Chúng ta đều là phu thê."

"Cái gì?" Diệp Thanh ngẩn người: "Ngươi thành thân?"

"Đúng vậy." Ôn Noãn gật gật đầu: "Thành thân trước đó không lâu. Bởi vì cãi nhau với hắn nên trộm đến kinh thành chơi."

"Thật không?" Diệp Thanh nhìn nhìn không khí giữa hai người, xác thật không giống hình thức ở chung giữa người cưỡng gian với người bị hại.

Ôn Noãn gật gật đầu: "Đúng vậy, hắn chính là tướng công của ta, Vu Tử Hàn."

Vu Tư Hàn kéo kéo khóe miệng, lộ ra tươi cười vui vẻ.

"Hái hoa tặc Vu Tử Hàn?!"

--------------

Phòng ngoài an tĩnh, một nam hai nữ vây quang bàn tròn mà ngồi. Diệp Thanh sắc mặt không tốt nhìn Vu Tử Hàn đang cười ha hả, khinh thường bĩu môi. Vu Tử Hàn, chính là hái hoa tặc thích đêm khuya thăm khuê phòng nữ nhân vẽ mỹ nhân trong truyền thuyết? Hừ, nếu là quân tử sẽ làm ra chuyện trộm lẻn vào phòng nữ nhân sao? Thật là dối trá!

"Tiểu Noãn, rõ ràng ngươi biết hắn đang làm gì còn gả cho hắn!" Diệp Thanh không tán đồng nhìn Ôn Noãn.

Kỳ thật nàng cũng không muốn, chỉ là bị Vu Tử Hàn dùng vũ lực uy hiếp, Ôn Noãn nhìn nhìn Vu Tử Hàn ngồi bên cạnh, khóe miệng giật giật. Tên Vu Tử Hàn này, trừ bỏ yêu đương thì bên ngoài sẽ thẹn thùng ra thì chuyện khác đều cơ trí phúc hắc.

"Thanh Thanh không cần hiểu lầm hắn, hắn tiến những khuê phòng nữ tử đó thực sự chỉ đơn thuần vẽ tranh mà thôi." Ôn Noãn giải thích: "Với lại sau khi hắn ở cùng ta thì hắn chưa từng làm những chuyện đó nữa."

Diệp Thanh nghĩ nghĩ, tổ tình báo Lục Phiến Môn xác thực chưa từng thu được tin tức Vu Tử Hàn dâm loạn nữ tử, hơn nữa gần đây đúng là đã thật lâu hắn không có động tĩnh, giang hồ đồn rằng hắn muốn thoái ẩn giang hồ. Vẻ mặt Diệp Thanh mới dịu xuống.

"Kỳ thật ta cũng không phải người tốt gì." Ôn Noãn áy náy xin lỗi nói: "Thanh Thanh, thực ra ta cũng đối với ngươi che dấu thân phận."

Diệp Thanh nhíu nhíu mày, vẻ mặt không thể tin được nhìn nhìn Ôn Noãn: "Đừng nói với ta ngươi chính là cái kia Ôn Noãn!"

Ôn Noãn gật gật đầu.

Diệp Thanh tức giận chụp bàn đứng lên,ngón tay run rẩy chỉ vào Ôn Noãn, nửa ngày mới nói ra lời: "Tiểu Noãn! Ngươi làm ta quá thất vọng rồi!"

"Thanh Thanh thật xin lỗi." Ôn Noãn xin lỗi nói: "Ngươi bảo ta làm gì cũng được, chỉ cần ngươi tha thứ cho ta là được."

"Thật sự?" Diệp Thanh lạnh mặt khoanh hai tay trước ngực.

"Thật sự, Thanh Thanh đại nhân mời phân phó." Ôn Noãn cười nói.

"Vậy ngươi về sau không được trộm đồ nữa." Diệp Thanh nghiêm túc nói.

"Ta đây sẽ không có tiền.." Ôn Noãn không có bất cứ gia sản gì, một thân kỹ xảo trộm cắp chính là nguồn kinh tế của nàng, cố chủ dùng tiền thuê nàng, nàng trộm đồ đổi lấy tiền thuê, căn bản là có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, căn bản là không có tích góp được nhiều.

Thấy Ôn Noãn chậm chạp không đáp ứng, Diệp Thanh trừng mắt nhìn Vu Tử Hàn: "Như thế nào, ngươi nuôi không nổi lão bà sao, còn để nàng trộm đồ nuôi gia đình?!"

"Đương nhiên là nuôi được!" Ở phương diện tiền tài này Vu Tử Hàn vẫn rất tự tin, tuy nói sản nghiệp của mình kém đại gia tộc cái loại phú khả địch quốc nhưng là áo cơm nhàn nhã vẫn không thành vấn đề. Chẳng qua hắn cảm thấy Ôn Noãn trộm đồ cùng có tiền hay không không quan hệ..

Nữ nhân này nói dối đúng là trôi chảy, cái gì kêu không có tiền? Ra tay chính là mười vạn lượng còn kêu không có tiền? Nữ nhân này trộm đồ tuyệt đối cùng sinh hoạt không quan hệ, nàng chính là thích trộm, hưởng thụ lạc thú kích thích khẩn trương khi trộm đồ. Vu Tử Hàn tin tưởng, liền tính Ôn Noãn gia tài bạc triệu, mấy đời không lo ăn mặc, nàng cũng sẽ đi trộm đồ.

"Tiểu Noãn, ngươi cũng biết ước mơ của ta. Chờ ta gia nhập Lục Phiến Môn, nếu ngươi tiếp tục làm ăn trộm, chúng ta nhất định sẽ đụng phải, ta không muốn phải bắt ngươi." Diệp Thanh nói.

"Ta có thể cam đoan không bị ngươi bắt." Ôn Noãn nghiêm túc nói.

"Ngươi là đang khinh bỉ võ công ta kém sao!" Diệp Thanh dựng lông.

Ôn Noãn trấn an nói: "Ta không phải có ý kia, được rồi, ta sẽ tận lực không đi trộm đồ."

"Không phải tận lực mà là nhất định." Diệp Thanh nghiêm túc nói: "Nếu ngươi lại trộm, ta sẽ không lưu tình chút nào đem ngươi bắt vào đại lao!"

"Được, ta đã biết." Ôn Noãn gật gật đầy.

"Các ngươi nói xong rồi, giờ đến lượt ta đi?" Vu Tử Hàn cười nói.

Diệp Thanh hiểu ý tứ trong lời nói Vu Tử Hàn, nàng hừ lạnh một tiếng, cho Ôn Noãn ánh mắt "có việc kêu ta" rồi rời đi.

.......

Diệp Thanh đi rồi, trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, Ôn Noãn cùng Vu Tử Hàn từng người uống trà trầm mặc không nói.

Ôn Noãn nhìn nhìn chén trà trong tay, trong lòng suy đoán Vu Tử Hàn đang nghĩ gì. Thứ này bình thường tâm tư rất khó đoán, vẻ mặt cười ha hả thật sự không nhìn ra hắn đang nghĩ gì, là vui là giận, là muốn đánh nàng một trận hay là muốn thân nàng một lần.. Trong lòng miên man suy nghĩ, Ôn Noãn lặng lẽ nâng mí mắt trộm nhìn người đang ngồi không biết suy nghĩ cái gì Vu Tử Hàn kia.

Làm như thế một hồi lâu, nước trà trong ly uống hết rồi, Ôn Noãn liếm liếm môi, duỗi tay cầm bình trà lên rót một ly khác.

Đột nhiên, nửa ngày không nói lời nào Vu Tử Hàn hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Ôn Noãn:" Phu nhân, mười lăm tháng sau là ngày hoàng đạo, ngươi cảm thấy khi đó chúng ta thành thân thì thế nào?"

"Phốc---"

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.