"Ta để ý chính là chức nghiệp của ta sẽ ảnh hưởng đến ngươi." Ôn Noãn cười nói.
Lôi Nặc thật sự không nghĩ tới Ôn Noãn để ý lại là cái này, hắn vẫn luôn cho rằng cô kiên trì quan hệ tình nhân bao dưỡng của hai người là bởi vì cô không thích hắn, hiện tại xem ra giữa hai người cũng không phải chỉ có hắn tự mình đa tình.
Nhìn Ôn Noãn thờ ơ lạnh lùng, cho dù nói ra lời thổ lộ cũng không có vẻ mặt đặc biệt gì, trong đầu Lôi Nặc đột nhiên hiện lên gương mặt rơi lệ đầy mặt của Lai Đặc Tư khi nói yêu hắn. Cô cùng nữ nhân khác thật sự rất không giống nhau.. "Làm gì dùng loại ánh mắt kỳ quái này nhìn ta." Ôn Noãn cười khẽ mở miệng nói.
Hắn muốn đối với cô phụ trách, không chỉ bởi vì trách nhiệm, còn bởi vì hắn đối với cô có chút cảm tình mà mình cũng không để ý tới. Trong lòng nghĩ như vậy, vẻ mặt Lôi Nặc kiên định lên, hắn cầm nắm tay, mở miệng: "Ôn Noãn, ta — ngô! "
Đại não giống như bị thiết chùy giáng một đòn nặng nề, Lôi Nặc cau mày, có chút thống khổ che lại đầu.
"Ngươi làm sao vậy!" Ôn Noãn lo lắng đứng lên đi đến bên người Lôi Nặc, cô vỗ vỗ lưng hắn, nôn nóng hỏi. Ý thức giống như bị thứ gì mạnh mẽ công kích, đại não bắt đầu dần dần hỗn loạn, thanh âm Ôn Noãn bên tai cách mình càng ngày càng xa, mơ mơ hồ hồ phiêu phiêu mù mịt, giống như muốn biến mất. Lôi Nặc theo bản năng duỗi tay bắt lấy ray Ôn Noãn, dùng sức nắm chặt.
Thân thể Lôi Nặc rất khỏe mạnh, căn cứ theo nguyên tác, hắn cũng không có ốm đau gì, bất thình lình đau đầu có khả năng nhất chính là một Lôi Nặc khác muốn xuất hiện. Ôn Noãn quay đầu nhìn nhìn thời gian, buổi tối, khoảng cách Lôi Nặc ban đêm xuất hiện chắc là còn nửa giờ nữa. Theo Ôn Noãn nhớ, thời gian Lôi Nặc ban đêm chưa từng có biến hóa, vẫn luôn là buổi tối, cho dù là về sau khi hai nhân cách tranh đoạt tình yêu của nữ chủ, đối với thời gian mà thân thể khống chế phân phối cũng không có xảy ra biến hóa.Hôm nay đây là có chuyện gì? Đối với tình huống đột nhiên bộc phát, Ôn Noãn có chút mộng bức.
Liền ở thời điểm Ôn Noãn thất thần, nhân cách trong cơ thể Lôi Nặc đã hoàn thành thay đổi, hắn bắt lấy tay Ôn Noãn dùng sức lôi kéo, một tay khác ôm eo cô xoay người một cái liền đem cô đè ở trên sô pha.. "???" Ôn Noãn nhất thời không phản ứng kịp, chờ ý thức trở về quỹ đạo mới phát hiện mình đã bị đè ở trên sô pha. "Ngươi nói ngươi càng thích khối đầu gỗ kia?!" Trong con ngươi Lôi Nặc bốc lên hừng hực liệt hỏa, hắn đè ở trên người Ôn Noãn, mặt chậm rãi tới gần mặt cô.Tới gần, Lôi Nặc buổi tối từ trong thân thể khôi phục một ít ý thức, tuy rằng thân thể còn bị một Lôi Nặc khác khống chế, nhưng hắn cũng có thể đồng thời tiếp thu tin tức bên ngoài. Ai biết hắn vừa mới tỉnh lại, liền nghe được câu "tuy rằng hắn rất thú vị nhưng nếu đem ra so sánh, ta càng thích chủ nhân cách là ngươi", lửa giận nhanh chóng tích tụ ở ngực, trái tim đau đớn bỏng rát, tất cả sủng nịnh cùng khoan dung ngày xưa giờ đây giống như một trò cười, nữ nhân này thật đáng giận!
"Sao ngươi lại ra rồi?" Ôn Noãn nghi hoặc hỏi. "Như thế nào, ngươi không muốn nhìn thấy ta sao!" Sắc mặt Lôi Nặc khó coi trừng mắt nhìn Ôn Noãn dưới thân lớn tiếng nói. "Ngươi đây là đang nói chuyện với ta sao!" Ôn Noãn thu liễm biểu tình trên mặt, lạnh giọng nói.
"Ta..." Dạy dỗ cho tới nay cũng xuất hiện hiệu quả, Lôi Nặc đối mặt với lời nói lạnh nhạt của Ôn Noãn theo bản năng yếu đi vài phần. "Lăn xuống!" Ôn Noãn lạnh giọng quát. Lôi Nặc cắn cắn môi dưới, cái mũi có chút ướt ướt: "Ta không!" Hắn rống lớn trở về.
"Lá gan của ngươi đúng là càng lúc càng lớn!" Ôn Noãn híp híp mắt.
"Là ta quen ngươi trước! Là ta tiếp cận ngươi trước! Dựa vào cái gì ngươi đối với hắn tốt như vậy! Đối với ta thái độ lại kém như vậy! Khối đầu gỗ kia không hề có tình thú, cái gì cũng không hiểu, hắn nơi nào so được với ta! Ngươi vì sao thích hắn lại không thích ta!" Lôi Nặc nổi giận đùng đùng lớn tiếng chất vấn. "Ngươi đang tức giận cái gì?" Ôn Noãn nhướng mày: "Hình thức ở chung giữa chúng ta là ngươi quyết định." Là ngươi lựa chọn hình tượng thích bị ngược, làm một run M ở chung với ra, hiện tại lại trách thái độ của ta quá kém, quá mức S? Lôi Nặc sửng sốt, cẩn thận nghĩ nghĩ hình như là như vậy thật, khi ở chung cùng cô xác thật mình luôn hận không thể bị ngược một trăm loại khác nhau... Nghĩ như thế, Ôn Noãn hình như vẫn rất sủng hắn, chỗ cần phối hợp với hắn cô đều làm rất tốt. Nguyên bản một bộ thâm cừu đại hận vẻ mặt Lôi Nặc lại nháy mắt giãn ra, hắn thẹn thùng che mặt, anh anh anh ~ chủ nhân thật tốt với ta, thật vui vẻ thật hạnh phúc!
"... Ngươi không sao chứ?" Vừa rồi còn một bộ hận không thể bóp chết nàng vẻ mặt khó coi, lúc này đột nhiên liền biến thành bộ dáng thiếu nữ hoài xuân.
"Chủ nhân, chúng ta kết hôn đi!" Lôi Nặc hưng phấn bắt lấy bả vai Ôn Noãn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô. "Ngươi cảm thấy ta không đồng ý hắn, thì sẽ đồng ý ngươi sao?" Ôn Noãn cười khẽ lắc đầu.
"Ta so với hắn khá hơn nhiều, chủ nhân ~ cùng ta kết hôn ngươi sẽ không có hại!" Lôi Nặc ân cần nói. "Hai người các ngươi là một người..." Khóe miệng Ôn Noãn giật giật.
Nghe vậy, Lôi Nặc ghét bỏ bĩu môi: "Ta cùng hắn mới không giống nhau! Ta tuyệt đối sẽ không ghét bỏ công việc của chủ nhân, hơn nữa ta cũng không để bụng cái nhìn của người ngoài gì đó! Ta chỉ để ý ngươi! Chủ nhân, chúng ta kết hôn đi được không!"
Ôn Noãn gõ gõ cái trán Lôi Nặc: "Không cần tùy hứng, ban ngày hắn đã rất bận, không cần lại tại phiền toái, nếu chọc hắn tức giận, hắn sẽ trực tiếp tiêu diệt nhân cách thứ hai là ngươi. Muốn ta bồi ngươi chơi, cũng không cần kết hôn, như vậy không phải rất tốt sao. "
Lôi Nặc lắc đầu: "Ta không ngừng muốn ngươi chơi với ta." Loại tương thân tương ái được thành lập từ quan hệ thuê mướn này làm hắn rất khó chịu, giống như tất cả hắn có được đều dùng tiền mua tới.
Không phải giống như, hình như thật sự là hắn dùng tiền mua tới... Lôi Nặc nghĩ đến mấy ngày trước Ôn Noãn trả lời hắn vần đề nếu không có tiền thì có ở bên nhau không, trong lòng lại bắt đầu nghẹn khuất. Rõ ràng ngay từ đầu hắn mới là người không muốn nhấc lên cảm tình, đều do nữ nhân trước mắt này đáng giận!
Là do cô câu dẫn hắn! Bất tri bất giác, Lôi Nặc đã không phân biệt được sự thật..
Ôn Noãn thở dài, làm như bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ngươi còn muốn ta làm gì? Nói đi, ta tận lực thỏa mãn ngươi. "
"Ta — "
"Trừ kết hôn." Ôn Noãn nhanh miệng chặn lại lời nói của Lôi Nặc.
Hiện tại còn không phải là lúc đáp ứng, thứ nhất, nếu đáp ứng Lôi Nặc buổi tối, Lôi Nặc ban ngày rất có thể sẽ nghĩ nhiều. Vốn dĩ hắn cho rằng cô càng thích Lôi Nặc buổi tối mà không dám trực tiếp bộc lộ cảm tình, nếu lại thêm việc này, hắn liền càng muốn về trong vòng an toàn của mình. Còn một điều nữa chính là Lôi Nặc ban ngày mới là chủ nhân cách, sinh hoạt hằng ngày cùng công tác đều là hắn làm chủ, Lôi Nặc buổi tối chỉ phụ trách vui đùa. Cho nên, loại việc lớn như kết hôn này phải cần chính Lôi Nặc mở miệng, cô mới có thể gật đầu đáp ứng.
Vừa định nhắc lại kết hôn Lôi Nặc không cao hứng cố làm mặt bánh bao.
"Được rồi, nói đi, muốn ta làm gì?" Ôn Noãn nhìn Lôi Nặc đang ngồi trên người mình hờn dỗi, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Chuyện gì đều có thể, ta sẽ không cự tuyệt nga ~"
"Ta phải làm S!" Lôi Nặc mở miệng nói. Ngay từ đầu Lôi Nặc cũng không nghĩ tới phản công, bởi vì làm M thật sự rất thoải mái, hắn rất hưởng thụ cảm giác bị chinh phục, bị trừng phạt. Nhưng kể từ khi hắn muốn biết ban ngày Ôn Noãn làm gì mà chủ động tiếp thu ký ức, hắn liền không nghĩ như vậy... Cái gì kêu không tiền đồ? Cái gì kêu không cốt khí? Tên đầu gỗ nghiêm túc kia cư nhiên dám coi thường hắn! Hừ, khẳng định là bởi vì Ôn Noãn không chơi cùng hắn, cho nên hắn mới ghen ghét! Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Lôi Nặc vẫn có tiểu tâm tư, hắn chính là không quen nhìn bộ dáng củ chủ nhân cách kia, cốt khí ai chẳng có, chẳng qua hắn khinh thường dùng ở trên người chủ nhân thân ái mà thôi.
"Nằm mơ." Ôn Noãn xụ mặt, không cảm xúc nhìn hắn.
"Ngươi vừa rồi nói ngươi sẽ không cự tuyệt ta!" Lôi Nặc bĩu môi.
"Ta chỉ giỡn với ngươi, ai biết ngươi ngu như vậy, thật sự tin." Ôn Noãn chết cũng không nhận, hơi thở tra công* bay đầy trời.
(*)tra công: công cặn bã ( thật sự là công!!)
"QAQ!"
"Phốc ——" Nhìn vẻ mặt nước mắt lưng tròng của Lôi Nặc, Ôn Noãn che miệng cười đến cả người run rẩy.
"Ôn Noãn, ngươi cho rằng ta sẽ không đánh ngươi sao?" Bị làm trò cười hơi thở quỷ súc của Lôi Nặc hoàn toàn bộc phát, vẻ mặt hắn bình đạm ngồi thẳng người, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân cười đến không giữ hình tượng.
"Đúng vậy, bởi vì nếu ngươi đụng đến ta, chắc chắn không bao giờ chơi với ngươi nữa." Ôn Noãn lau khóe mắt cười ra nước mắt, ngữ khí đắc ý lại thiếu đánh nói.
"......" Vẻ mặt Lôi Nặc liền suy sụp, cả người đều bổ nhào vào trong lòng ngực Ôn Noãn,giống như cún con chịu ủy khuất một bên rầm rì một bên loạn cọ: "Ngươi toàn khi dễ ta! Hừ!"
Bị người chôn ở ngực loạn cọ, Ôn Noãn mặt không đỏ tim không đập giơ tay tát một phát vào mông Lôi Nặc..
"Ân ~" Lôi Nặc ngâm khẽ một tiếng, trên mông truyền đến đau đớn hưng phấn toàn thân hắn đều kích thích lên: "Chủ nhân, còn muốn ~"
Ôn Noãn xoa một chút chỗ vừa mới đánh, một tay khác lại dùng sức tát một phát ở bên kia.
"Ân ngô ~" Hai tay Lôi Nặc chống lên sôfa đứng dậy, mắt đen không biết khi nào đã nhiễm sương mù mê mang, hắn vươn đầu lưỡi, sắc tình liếm liếm môi mỏng, ánh lên một tầng nước miếng.
Ngón tay cách lớp vải vuốt ve, từ mông đến đùi, khi nặng khi nhẹ, xoa xoa cọ cọ. Ôn Noãn cười nhạt nhìn vẻ mặt Lôi Nặc dục cầu bất mãn, trên tay vẫn như cũ không nhanh không chậm vuốt ve.
"Chủ nhân, nhanh lên... Mau!" Tay trên người từ phía sau di chuyển đến bụng, lại đến eo bụng, sau đó chậm rãi dừng ở dưới bụng, Lôi Nặc vội vàng muốn nắm tay Ôn Noãn đưa đến chỗ mình muốn.
"Mau? Mau cái gì?" Ôn Noãn nhướng mày.
"Véo ta! Chủ nhân ~ Véo phía dưới, làm đau ta!" Lôi Nặc biểu đạt nguyện vọng của mình.
"Đừng nóng vội, từ từ tới." Ngữ tốc chậm rì rì của Ôn Noãn hoàn toàn tương phản với thanh âm vội vàng của Lôi Nặc..
"Chủ nhân QAQ..." Toàn thân bị nắn bóp đến nóng lên, đau đớn cùng cảm giác tê tê dại dại làm toàn thân hắn phát ngứa, hắn muốn... Muốn càng nhiều đau đớn để ngăn lại cảm giác khó nhịn này, chính là cô lại cố tình không cho hắn thống khoái: "Chủ nhân, nhanh lên... Ngứa, khó chịu."
Đối với việc Lôi Nặc thúc giục, Ôn Noãn làm như không nghe thấy, cô dừng vuốt ve thân thể hắn, ngược lại chậm rì rì bắt đầu cởi áo hắn.
Một nút...
Hai nút...
Ba nút...
Lôi Nặc nóng nảy cầm lấy hai bên áo sơmi dùng sức kéo, chỉ nghe một tiếng đứt đoạn rất nhỏ, nút áo sơmi đã toàn bộ bắn ra bên ngoài. Nửa người trên gầy nhưng rắn chắc hoàn toàn lộ ra bên ngoài, cơ bắp rõ ràng, vết sẹo chỗ trái tim thấy hết sức rõ ràng.
Ánh mắt Ôn Noãn dừng ở chỗ vết sẹo kia một chút, ngay sau đó liền dời tầm mắt: "Nút áo đều bắn đến trên mặt ta, ngươi nói, phải làm sao bây giờ?" Ôn Noãn giơ tay chỉ chỉ gương mặt. Nút áo bay khắp bốn phía, nằm ở dưới thân Lôi Nặc Ôn Noãn cũng bị dính chút đạn, mặt bị nút áo bắn đến làm cho có chút đỏ, tuy rằng cũng không phải rất đau, nhưng điều này cũng không gây trở ngại Ôn Noãn ăn vạ.
"Chủ nhân thực xin lỗi, ta không phải cố ý." Lôi Nặc duỗi tay sờ sờ mặt Ôn Noãn, cúi đầu hôn hôn chỗ bị nút áo làm cho hồng lên của cô. Nhưng mà, hiện tại Lôi Nặc là người nào... Đặc biệt là loại thời khắc này, sao hắn có thể chỉ biết làm loại động tác nhỏ đơn thuần thế này. Nụ hôn trấn an của Lôi Nặc mang theo mổ nhẹ, dần dần liền thay đổi mùi vị.
Làn da dưới môi tinh tế trắng nõn, ấm áp bóng loáng, dần dần Lôi Nặc liền không thỏa mãn loại khẽ hôn này. Đầu lưỡi vươn liếm liếm, không biết có phải tâm lý tác dụng hay không, hắn cảm thấy tư vị rất ngọt, nhịn không được ở dưới miệng liếm láp gặm cắn một chút, hai tay cũng không biết khi nào chui vào trong quần áo của cô.
Ý tưởng ban đầu của Ôn Noãn là lừa một cái khẽ hôn, ai biết tặng kèm theo là đầy mặt nước miếng, cô bất đắc dĩ đẩy đẩy Lôi Nặc đang gặm cắn hăng say ra, nếu không ngăn cản cô liền phải hủy dung.
"Hử." Lôi Nặc không tình nguyện dừng động tác, hơi hơi kéo ra một chút khoảng cách.
"Sao lại giống cún con như vậy." Ôn Noãn véo véo mặt Lôi Nặc.
"Là cún cũng chỉ là cún của ngươi. " Lôi Nặc cười nói.
Lôi Nặc mặt mày hớn hở đáp lại nụ hôn này, đầu lưỡi nhiệt tình cùng cô giao triền không bỏ, hai tay chống lên sôfa phòng ngừa mình đè bị thương người dưới thân, một tay khác muốn ngừng mà không được vuốt ve chỗ mềm mại trước ngực cô. Quần áo hai người liền bất tri bất giác ném trên mặt đất, thân thể trần trụi ma sát giao triền, thân mật tương dán.
Phù phù! Tim đập nhanh lên, chuyên chú nhìn chằm chằm hai mắt mơ hồ của Ôn Noãn, trong đầu đột nhiên xảy ra đau đớn làm Lôi Nặc thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Người đang ôm đột nhiên một trận run rẩy, Ôn Noãn đang hưởng thụ hôn môi đột nhiên mở to mắt, trong con ngươi tràn ngập kinh ngạc.......Từ sau khi bọn họ ước định tốt là sẽ không tranh nhau thời gian khống chế thân thể, hai nhân cách vẫn luôn duy trì việc tự giác đổi trong lúc ngủ mơ, chưa từng thay đổi.
Ngay từ đầu Lôi Nặc không biết sao lại thế này, rõ ràng thời gian còn chưa tới, nhân cách thứ hai cư nhiên liền chạy ra, loại chuyện đang vào lúc thanh tỉnh mà mạnh mẽ đổi nhân cách này đã rất lâu hắn chưa trải nghiệm qua. Mặc kệ nhân cách thứ hai chạy ra sớm làm gì, chính là tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, Lôi Nặc dùng hết toàn lực đoạt lại quyền khống chế thân thể, thành công áp chế nhân cách thứ hai.
Cảm giác môi lưỡi tiếp xúc truyền đến đại não, xúc cảm mềm mại dưới tay làm cho Lôi Nặc theo bản năng nhéo nhéo. Nữ nhân dưới thân đại khái còn không biết hắn đã thay đổi nhân cách, đầu lưỡi vẫn còn đang nhiệt tình giao triền, toàn thân Lôi Nặc cứng đờ, nhất thời không biết phản ứng phản ứng thế nào.
Ôn Noãn làm bộ cái gì cũng không biết tiếp tục nhiệt tình hôn môi, cổ tay ôm Lôi Nặc bắt đầu di động, ngón tay theo xương cột sống của hắn chậm rãi trượt xuống.
Cột sống bị nữ nhân một chút lại một chút vuốt ve, cảm giác kỳ dị bắt đầu dâng lên, Lôi Nặc đầy mặt đỏ bừng, ánh mắt né tránh, cuối cùng nhắm hai mắt lại, che đi khác thường trong con ngươi.Mảnh nhỏ ký ức lộn xộn dần dần hợp lại thành một hình ảnh hoàn chỉnh, thì ra nhân cách thứ hai không tiếc phá hư ước định chạy ra là vì muốn đào góc tường của hắn! Cho dù Lôi Nặc có giữ bình tĩnh tốt như thế nào, lúc này cũng không thể bình tĩnh. Là hắn nhận thức trước thì như thế nào, Ôn Noãn chính miệng nói cô thích chính là chủ nhân cách là hắn, trong tình yêu, căn bản không có thứ tự đến trước và đến sau!
"Sao lại không động nữa?" Kết thúc nụ hôn dài, Ôn Noãn cười vỗ vỗ mông Lôi Nặc.
Trước nay chưa từng bị người chụp qua chỗ đó Lôi Nặc có chút ngốc lăng, hắn nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn dưới thân không nói.
"Kỹ thuật hôn của bảo bối thật không tồi, nên khen thưởng khen thưởng." Ôn Noãn cũng không thèm để ý hắn khác thường, trực tiếp duỗi tay ở bộ phận quan trọng nào đó của hắn nhéo nhéo.
"Ngô!" Chỗ kia chịu tập kích, Lôi Nặc bị đau kêu lên một tiếng.
Đau đớn qua đi, tiếp đến là mềm nhẹ trấn an vuốt ve, tuy rằng biết hắn đã không phải Lôi Nặc buổi tối, nhưng Ôn Noãn vẫn không thay đổi cách chơi đùa của mình.
"Ngô ~" Bộ vị bị đau được ôn nhu trấn an, khoái cảm tê dại như dòng điện xẹt qua toàn thân. Lôi Nặc không giống một người khác, tiếng thở dốc làm người cảm thấy thẹn này hắn không thể phát ra, chỉ có thể cắn răng, cố gắng đem tiếng thở dốc nuốt vào.
"Thoải mái sao?" Ôn Noãn cười khẽ hỏi. Lôi Nặc đầy mặt đỏ bừng cắn môi dưới, chết cũng không muốn lên tiếng.
"Sao đột nhiên lại thẹn thùng như vậy? Hử?" Ôn Noãn vẫn làm bộ không biết, trên tay lại dùng sức lần nữa.
"A!" Khoái cảm thoải mái đột nhiên biến thành đau đớn, Lôi Nặc đang thả lỏng người đột nhiên co rút lại.
"Bảo bối ngoan, ta thích thanh âm của ngươi." Ôn Noãn giống như khen thưởng nhẹ nhàng trấn an.
"Ân... Ngô!" Được khích lệ Lôi Nặc liền không biết sao lại không cảm thấy thẹn, chẳng lẽ hắn cũng muốn bị lăn lộn thành run M sao!
Ôn Noãn một tay trấn an hạ thân hắn, một cái tay khác sờ lên trước ngực hắn: "Bảo bối, thoải mái sao?""... Thoải mái." Mắt đen Lôi Nặc lóe lóe, nhẹ giọng mở miệng nói.
Ý cười trên mặt Ôn Noãn gia tăng:"Chúng ta lên giường."
"... Được!" Lôi Nặc thuận theo đứng dậy, dựa theo ý Ôn Noãn khom lưng bế cô đi đến mép giường.
Ôn Noãn ở trên giường lăn một vòng nằm ở một bên, sau đó duỗi tay vỗ vỗ nửa bên giường khác: "Nằm xuống, không được lộn xộn."
Lôi Nặc nhấp nhấp miệng, do dự một chút liền bò lên trên giường nằm thẳng.
Nam thượng vị biến thành nữ thượng vị, Ôn Noãn cười ngồi ở trên người Lôi Nặc, một bên di động hạ thân cọ xát nơi nào đó, một bên cúi đầu hôn lên đậu đỏ trước ngực của hắn.
"Tê!" Lôi Nặc muốn duỗi tay chạm vào chạm vào người trên người, nhưng là theo trong trí nhớ nhân cách thứ hai vào thời điểm này sẽ không cãi lại mệnh lệnh của Ôn Noãn, nghĩ như thế, Lôi Nặc liền buông tay xuống.
Cảm giác được nơi nào đó dưới thân trở nên cứng như sắt, Ôn Noãn nhẹ nhàng nâng người, tìm vị trí chính xác, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
"Ngô ~" Bộ phận dưới thân bị nơi mềm mại ướt át chậm rãi bao phủ, khoái cảm từng đợt đợt dâng lên, Lôi Nặc theo bản năng cong người.
Thích ứng với cảm giác này, hai tay Ôn Noãn chống ngực Lôi Nặc bắt đầu hoạt động lên xuống.
"Ngươi... Ân a ~"
"Bảo bối giỏi quá." Ôn Noãn cười cúi đầu hôn hôn môi Lôi Nặc, ái muội ở bên tai hắn thổi khí.
Lời vừa đến bên miệng lại bị nuốt xuống, Lôi Nặc rũ mắt, yên lặng chấp nhận sự thật bây giờ mình là nhân cách thứ hai.
"Ân... Chủ nhân."
__________Tác giả có lời muốn nói: Chủ nhân cách Lôi Nặc cảm thấy nếu Ôn Noãn biết hắn là chủ nhân cách, khả năng sẽ dừng lại, cho nên làm bộ chính mình là nhân cách thứ hai 【 kỳ thật Ôn Noãn đã sớm biết ha ha ha 】——————————a
Thịt!!!!???? Không biết đoạn cuối có coi là thịt không /nhún vai/ Đến đoạn cuối au tự hỏi: làm sao viết thịt mà ngôn ngữ lại không khiếm nhã??Vậy là au đi đọc truyện H. Kết quả là....không có kết quả, vẫn thế à /cười/
Mọi người đoán xem chương sau còn thịt không!!! /kích động/