“Nương tử à, nương tử ơi, ta cảm thấy bên dưới hơi đau, lại đây giúp ta xoa một chút được không?”
“Nương tử à, nương tử ơi, ta muốn đi nhà xí, nàng giúp ta đi được không?”
“Nương tử à, nương tử ơi, ta cảm thấy ngực hơi khó chịu, nàng mau tới đây hôn ta một cái đi.”
“Nương tử...Ai nha, nương tử thật là nhiệt tình mà.”
“Câm miệng!” Nhiễm Thất không thể nhịn được nữa, cô trực tiếp ngồi lên người ai kia, hung tợn nhìn hắn.
Đêm đó, vốn dĩ Nhiễm Thất bệnh nặng mới khỏi, cho nên thân thể vẫn còn suy yếu như cũ, khóc lóc xong xuôi thì mệt mỏi không chịu nổi, liền dựa vào mép giường mà ngủ.
Qua ngày hôm sau, cô vừa mở mắt, đã nhìn thấy người nào đó ánh mắt mang theo ý cười, mi mục như họa, thập phần xinh đẹp.
Nhiễm Thất đầu tiên là giật mình, tiếp theo lại ngơ ngác nhìn hắn, cô thật sự cho rằng hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, nước mắt rưng rưng, lẩm bẩm nói: “Ngươi tỉnh lại rồi...” Người nào đó nở nụ cười, ánh mắt nhìn cô càng thêm ôn nhu. Hắn đưa tay lau nước mắt người đối diện: “Ừ, bởi vì ta nghe được nương tử đang gọi ta đó.”
Nước mắt của Nhiễm Thất càng rơi lợi hại hơn, cô ôm lấy hắn, đem đầu mình vùi sâu vào lồng ngực hắn, không ngừng nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi...”
Một lúc sau, Tần Nguyệt Nhi nghe được tin hắn tỉnh lại, bà vô cùng hưng phấn, đáy lòng lại nhịn không được muốn chạy tới giết chết hắn. Bà mỗi ngày vất vả chiếu cố hắn như vậy, gọi hắn tỉnh lại, so ra còn kém nương tử của hắn gọi hắn cả đêm!
Quả thật là con trai lớn rồi không cần mẫu thân nữa!
Bùi Đình tỉnh lại, tính mạng xem như đã được bảo toàn, tiếp theo phải để ngự y điều trị thân thể cho Bùi Đình. Vài ngày trôi qua, Nhiễm Thất đã hoàn toàn khôi phục, hiện tại thân thể của cô vô cùng khỏe mạnh, có thể chạy có thể nhảy, thậm chí đi đường cũng không còn thở gấp. Ban đầu cô có chút không quen, nhưng khi tưởng tượng đến việc đại bộ phận trong thân thể mình chính là máu của Bùi Đình, cô đột nhiên cảm thấy cả trái tim như nóng lên.
Cô từng hỏi qua ngự y, ngự y nói rằng thân thể Bùi Đình chỉ cần điều trị ít ngày nữa liền có thể khôi phục lại. Lúc đầu Nhiễm Thất còn tưởng rằng coi như hắn có tỉnh lại cũng không sống được bao lâu, cho nên lời ngự y nói không thể nghi ngờ đối với cô chính là tin tức tốt nhất!
Nhiễm Thất hoàn hồn, cau mày nhìn người dưới thân, không nghĩ tới Bùi Đình lại xoay đầu đi không nhìn cô. Hắn thở dài một hơi, khẽ nói: “Nương tử à, nàng hung dữ với ta, trước kia nàng không phải như vậy. Nàng thay đổi rồi.”
Nhiễm Thất kéo kéo khóe miệng, cảm thấy bản thân không thể cùng người bệnh cãi nhau, vì thế cô bất đắc dĩ nói: “Ta sai rồi.” Vừa dứt lời, Bùi Đình lập tức quay đầu nhìn cô, nói: “Ta đây tha thứ cho nàng.”
“…”
Tiếp đó, Bùi Đình lại thở dài, ánh mắt đau thương, phối hợp với khuôn mặt tái nhợt kia, cả người thoạt nhìn vô cùng nhu nhược. Hắn lên án nói: “Nương tử vừa mới nãy vì sao lại không để ý đến ta? Ta gọi nàng rất nhiều lần đó…”
“…” Ngươi có gọi ta một cách bình thường sao? Cuối cùng Nhiễm Thất mặt không biểu tình nói: “Ta đang giúp ngươi nấu thuốc…”
Sau đó, Nhiễm Thất liền muốn leo xuống dưới, miễn cho việc đè ép lâu như vậy hắn sẽ cảm thấy không thoải mái. Cô ở một bên nói: “Ta đi lấy thuốc, ngươi ở đây đợi một chút!”
“Được, được, vi phu sẽ ở đây chờ nương tử.” Sau khi Bùi Đình nói xong liền đem đầu vùi trong chăn, làm như thẹn thùng.
Nhiễm Thất cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như dựa theo quá khứ, lấy tính tình vô lại kia của Bùi Đình, nhất định sẽ không dễ dàng cho cô đi như vậy, khẳng định còn muốn bám lấy như keo một trận. Nhưng thuốc đã sắp nấu xong, cô cũng không nghĩ quá nhiều, liền ra khỏi cửa.
Sau khi cô rời khỏi, Bùi Đình mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt yên lặng nhìn theo hướng của Nhiễm Thất lúc nãy, trong mắt mang theo một tia quyến luyến dày đặc. Tiếp theo, hắn mới tùy tiện lau vệt máu vừa mới ho ra ở bên môi, đồng thời lại nhìn một mảng đỏ tươi dưới thân, khẽ cong lên nụ cười tự giễu, nói: “Thật là yếu ớt mà…”