Tạp Tây Á đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt liền lạnh xuống.
Quả nhiên...Suy cho cùng là yêu người khác sao?!
Cô cứ như vậy nhìn hắn, hy vọng hắn sẽ cho cô một lời giải thích, nhưng Ngải Khắc Tư lại trực tiếp xoa đầu cô, ngữ khí bình tĩnh nói: “Ở đây chờ anh trở lại.”
Tạp Tây Á há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không biết nên nói cái gì cho phải, cứ như thế mà chần chờ, Ngải Khắc Tư liền biến mất tại chỗ.
Cô ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt này, chỉ nhìn từ bề ngoài, có thể xem như là huyết thống cao quý, hẳn là con cái của đại gia tộc nào đó. Nhưng mà, lai lịch ra sao đây...
Tạp Tây Á như đi vào cõi thần tiên, cô đã chết 300 năm, Ngải Khắc Tư thay đổi, trở nên không thích nói chuyện với cô, không hề thân mật cùng cô nữa, hiện tại lại xuất hiện nhiều Huyết tộc thế hệ mới như vậy, thế cục bên ngoài rốt cuộc như thế nào cô cũng không biết.
Loại cảm giác này khiến cô rất bất mãn, cô từ trước đến nay đều tùy hứng, loại cảm giác này giống như chỉ có một mình cô là còn sống ở 300 năm trước. Tất cả đều thay đổi, nhưng cô để ý nhất vẫn là Ngải Khắc Tư, trong 300 năm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, Ngải Khắc Tư hắn không phải như thế mà...
Ngải Khắc Tư của cô sẽ thân mật gọi cô, sẽ thường xuyên chọc cô vui vẻ, sẽ nói yêu cô, hắn sẽ dạy cô làm sao để dễ dàng móc tim của nữ vu một cách nhanh nhất. Khi đó hắn cuồng ngạo tùy ý, nhưng hiện giờ hắn tựa hồ đã trở nên trầm ổn nội liễm hơn, như là Ngải Khắc Tư, lại không giống Ngải Khắc Tư.
“Xin chào, tôi là Mễ Á Kỳ, tôi đã nghe nói về cô, cô chính là em gái mà Ngải Khắc Tư rất yêu thương sao?” Nữ nhân này dường như cố ý nhấn mạnh hai chữ "em gái" kia, thấy Tạp Tây Á không nói chuyện, Mễ Á Kỳ cũng không thèm để ý.
Cô ta cười cười, giọng điệu có một loại ý tứ khoe khoang, phách lối: “Tôi rất thích cô, chờ sau khi tôi kết hôn cùng Khắc Tư, thì sẽ có rất nhiều người đến yêu thương cô. Khắc Tư cũng thật là, em gái đáng yêu thế này thì phải giới thiệu sớm một chút cho tôi biết mới đúng.”
Mễ Á Kỳ hờn dỗi, nói gần nói xa không có gì hơn là muốn biểu đạt quan hệ của bản thân và Khắc Tư không bình thường.
Tạp Tây Á im lặng nghịch ngón tay của mình, dường như một chút cũng không thèm để ý.
Mễ Á Kỳ nhìn chằm chằm vào mặt cô, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, ngữ khí thân mật như cũ: “Nghe nói cô đã chết 300 năm. Ai, đây cũng là cô không đúng, cô không biết Khắc Tư phải vượt qua 300 năm này như thế nào đâu, dù sao cô cũng là thân nhân duy nhất của anh ấy.”
“Anh ấy nhất định sẽ khổ sở, nhưng khá tốt, dưới sự giúp đỡ của tôi, anh ấy dần dần khôi phục. A, không phải tôi nói cô sống lại thì không tốt, kỳ thật cô sống lại, Khắc Tư và tôi đều rất vui.”
Tạp Tây Á nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô ta, trên mặt cũng không có một tia dao động, chỉ là bàn tay giấu trong góc tối đã nắm chặt, giọng nói của cô nhàn nhạt: “Nói xong chưa?”
Mễ Á Kỳ há to miệng, tựa hồ còn muốn nói gì, nhưng giây tiếp theo, cô ta liền bị Tạp Tây Á bóp cổ ấn lên tường, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh.
Tạp Tây Á bóp cổ cô ta, khóe miệng mang theo nụ cười, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô ta, giọng nói sâu kín: “Nói đi, sao không nói nữa?”
Nét mặt của cô quá mức khủng bố, khiến cánh môi Mễ Á Kỳ run rẩy, nói không ra lời. Đồng thời yết hầu bị gắt gao bóp chặt, tuy rằng sẽ không nghẹt thở, nhưng cuối cùng cô ta chỉ có thể phát ra tiếng ho khan.
Tạp Tây Á nhìn cô ta, đáy mắt toàn là hàn ý, cô vươn tay vào trong bụng nàng ta mà càn quấy, nhìn nàng ta đau đến vặn vẹo khuôn mặt mà cười khẽ: “Cô chẳng qua chỉ là một con Huyết tộc đời mới thôi. Ai cho cô cái dũng khí dám ăn nói với tôi như vậy? Người trong gia tộc của cô không có nói với cô, kẻ không nên chọc trong gia tộc Huyết tộc là ai sao? Hả?”
Cô vừa nói vừa cười, chỉ là ý cười lại không chạm đến đáy mắt.