Ngải Khắc Tư nhìn về phương hướng hai tên nam nhân, nhàn nhạt trả lời, trong đôi mắt đen nhánh tựa như màn đêm u ám thâm trầm.
“Xì —— Xì ——”
Lỗ tai Tạp Tây Á giật giật, cánh tay siết chặt Ngải Khắc Tư, tiếp đó liền quay đầu ra sau nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trên cái cây cách đó không xa có một con rắn lớn thập phần quen mắt, đang thè lưỡi nhìn bọn họ mà "xì xì". Con ngươi thẳng đứng trong mắt con rắn dường như tản ra ánh sáng tràn đầy rực rỡ trong đêm tối, đặc biệt rõ ràng, không khỏi làm lòng người lạnh lẽo. Nhưng nó chỉ nhìn bọn họ như vậy mà không nhúc nhích, chậm chạp không dám tiến lên.
Giống như là đang kiêng kị bọn họ, nhưng tựa hồ bởi vì bọn họ xông vào lãnh địa của nó mà khiến nó sinh lòng cảnh giác.
Tạp Tây Á cau mày, cũng không để con rắn này ở trong lòng, ngược lại quay đầu nhìn cảnh vật chung quanh, mọi thứ đều có cảm giác quen thuộc không hiểu nổi. Sau đó, dường như là nghĩ tới cái gì đó, cô đưa đầu đến bên mặt Ngải Khắc Tư, giọng điệu khẳng định: “Khắc Tư, anh lại lạc đường rồi.”
Bước chân Ngải Khắc Tư cứng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bước đi trầm ổn như cũ. Sắc mặt hắn nhàn nhạt, giọng nói không có một tia biến hóa, vô cùng bình tĩnh: “Không có lạc đường.”
Cô siết hắn chặt hơn, ý bảo hắn nhìn về phía sau: “Nhìn thấy con rắn kia không, chúng ta vừa mới nhìn thấy nó đó. Khắc Tư, anh lạc đường rồi, chúng ta lại lượn trở về đây. Ai, Khắc Tư, ánh mắt của anh đừng có hung như vậy chứ, nó cũng bị anh dọa đi mất rồi!”
Ngải Khắc Tư thu lại ánh mắt, ngữ khí nhàn nhạt: “Rắn đều biết bò, nó một đường đi theo chúng ta đó, không phải anh lạc đường.”
Ngữ khí hắn rất nghiêm túc, nếu không phải hết thảy cảnh sắc xung quanh đều quen mắt thế này, lại nghĩ tới phẩm cách trước đây của Ngải Khắc Tư, thì với biểu tình nghiêm túc như vậy của hắn, Tạp Tây Á nói không chừng sẽ tin tưởng hắn.
Thế nhưng, Tạp Tây Á cũng không tiếp tục vạch trần hắn, mà gật đầu, "ồ" một tiếng tán thành.
Thời điểm hắn còn chưa đi được vài bước, hắn lại nghe thấy cô ở bên tai hắn lẩm bẩm nói một mình: “Đợi lát nữa vẫn không nên giết hết bọn họ, không ai mang chúng ta ra ngoài thì phiền lắm.”
“A...Khắc Tư, sao anh lại đánh mông em!!”
Hai người đang bận rộn vùi đầu bên đống lửa đột nhiên nghe thấy âm thanh, hai người lập tức buông đồ vật trong tay, cầm lấy vũ khí bên người, cảnh giác nhìn về phía bọn họ.
Ngải Khắc Tư không nhanh không chậm cõng Tạp Tây Á từ trong bóng đêm đi ra, sau đó, nương theo ánh lửa, hai người kia mới thấy rõ thì ra là hai người nhìn qua tay trói gà không chặt. Buông bỏ cảnh giác, có lẽ là khuôn mặt Ngải Khắc Tư và Tạp Tây Á quá có tính lừa gạt, trong hai người có một người thậm chí còn nhiệt tình mà tiến tới hỏi: “Hai người lạc đường à? Mỗi lần chúng tôi tới đây săn bắn, đều gặp được vài người bị lạc đường.”
Ngải Khắc Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn người nói chuyện, đang muốn trả lời là không có, Tạp Tây Á ngược lại mỉm cười giành nói trước: “Em và anh của em bị lạc đường, bọn em có thể đi theo mọi người được chứ?”
Sắc mặt Ngải Khắc Tư trầm đi một chút, hắn lạnh lùng nhìn về phía nam nhân kia.
Tên nam nhân kia thần kinh căng thẳng, cũng không chú ý tới ánh mắt không vui của Ngải Khắc Tư, ngược lại gãi gãi đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng. Dù sao đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy nói chuyện với anh ta, vì thế anh ta vội vàng đáp: “Đương nhiên là được! Chúng tôi tới đây rất nhiều lần, đối với địa hình nơi này tuyệt đối quen thuộc! A...Lý Lâm, cậu làm gì vậy!”
Nam nhân bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng ngược lại còn có có vài phần cảnh giác, anh ta kéo tên nam nhân vẫn luôn lải nhải ra phía sau một chút, cũng không có trả lời, mà giơ súng trong tay lên nhắm đến bọn họ, vẻ mặt thận trọng, ngữ khí nghiêm khắc: “Nói! Các người rốt cuộc từ đâu tới!”